HUYỀN SỬ CỎ TIÊN - Trang 100

nào nữa nên bà phải đi qua bến đò mà bà thấy ngại. Thôi thì bà và tiểu thư
đi thật sớm vậy. Nhưng tính toán của bà dù kín kẽ đến đâu cũng là có hạn
mà trần gian lại muôn vẻ. Đúng ngày qua đò, bà và tiểu thư ra bến lúc vừa
rạng đông. Nào ngờ hôm ấy sương rất dày. Sương dày đến nỗi phải dẽ
sương mà đi như người đi qua đồi tranh mà không có đường. Cách nhau ba
bốn bước, người đi sau không trông thấy người đi trước. Sông rộng, sương
dày, đò nhỏ lại ọp ẹp nên ông lái kỹ tính chờ sương loãng mới cho đò sang
ngang. Mà ông lái kỹ tính cũng phải thôi. Sương như bịt lấy mắt, sông
rộng, nước xiết, chuyện gì sẽ xảy ra khi đò nặng ra giữa dòng. Mạng người
đâu phải cọng rơm. Chuyện sông nước chớ có bỡn. Sơ sẩy một tý là ông lái
đi tù. Đò cắm sào, khách qua đò ùn lại. Chuyện trên trời dưới đất, chuyện
hay chuyện dở như ngô bén chảo nóng. Thôi thì đủ chuyện. Cuối cùng mọi
người xoay quanh chuyện hai nhà chết oan, hơn một năm rồi mà cứ như
mới hôm qua. Là vì ở kinh thành vừa xảy ra một vụ bắt bớ, nghe đâu những
người bị bắt có ân nghĩa với quan Ngự sử. Một người trầm trồ: "Con giai
quan Ngự sử cứng cỏi thật dám bênh quan Tổng đốc, tố cáo Tể tướng gian
giảo, tàn bạo". Một người hỏi: "Công tử ấy bao nhiêu tuổi nhỉ?" Một người
khác lên tiếng: "Nghe đâu mới mười sáu, mười bảy. Vậy mà xem cái chết
như không". Một người thêm vào: "Dân kinh thành kháo nhau cậu ấy lành
như bụt ốc lại chơi cả với lũ trẻ con nhà nghèo nữa chứ". Lại một người
góp chuyện: "Lúc Tổng quản đâm cậu ấy máu vọt lên như cầu vồng, sáng
như lửa. Cái thằng nhỏ dấu dao đâm quan mới to gan chứ. Nó con nhà nào
không biết?". Một người nào đó phán đoán: "Chắc cũng là máu mủ với
quan Ngự sử. Nghe nói lúc quan Ngự sử và quan Tổng đốc bị chém, trời tối
sầm lại rồi giông gió nổi lên ầm ầm. Hai vị ấy chết giời cũng đau lòng ..."
Khi yêu ai, người ta thường dùng những lời đẹp đẽ, những việc đẹp đẽ gán
cho người đó dù không có lý mà mọi người vẫn tin. Cái chết của hai nhà tự
nhiên nhuốm màu huyền thoại. Vậy là, khi một người qua đời mọi người sẽ
thấy lúc sống người ấy như thế nào. Qua lời của những người dân quê, đức
tính tốt đẹp của quan Ngự sử và quan Tổng đốc trở nên bi thương và lộng
lẫy. Mỗi lời nói của những người chờ đò làm cho Kim Phụng gai người lên.
Thế là bố mẹ và anh đã bị chém. Kim Phụng ngất đi. Cũng may là sương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.