HUYỀN SỬ CỎ TIÊN - Trang 169

Hoàng tử trưởng lui rồi, nhà Vua truyền Hoàng tử thứ. Hoàng tử thứ vào
cung quỳ lạy trước Vua cha rồi hỏi:
- Tâu Vua cha, Người có điều gì răn dạy con ạ?
- Bình thân. Trẫm muốn truyền ngôi cho Hoàng nhi. Vậy Hoàng nhi thấy
thế nào?
Hoàng tử thứ đáp rành rọt:
- Tâu Vua cha, được Vua cha ban ân lớn con xin đội ơn. Nhưng con e…
- Ngươi thay ta coi giữ tôn miếu còn phải e gì nữa?
- Thưa Vua cha, Hoàng huynh con tài giỏi đức độ, xin Người truyền ngôi
cho Hoàng huynh. Vua cha truyền ngôi cho con e rằng nước sẽ loạn. Con
không dám kháng chỉ nhưng con không thể…
Nhà Vua mừng lắm bởi hai con của Ngài không vì cái ngai vàng mà chém
giết nhau. Tuy vậy, Ngài vẫn vờ sẵng giọng:
- Lạ thật! Anh không nhận, em không nhận vậy ta truyền ngôi cho ai đây?
Hoàng tử thứ cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Thưa Vua cha, Vua cha cho phép con đi gặp Hoàng huynh.
- Không phải đi nữa, anh con vừa ở đây. Trẫm đã hỏi anh con. Anh con nói
chỉ có con mới coi giữ được giang sơn. Trẫm cũng thấy như vậy. Con còn
nói gì nữa không?
Hoàng tử thứ thầm cảm ơn tấm lòng khoan dung của anh. Nhưng chàng e
rằng điều này là Vua cha sắp đặt nên tâu rằng:
- Nếu Hoàng huynh có ý như vậy thì Hoàng huynh phải có chỉ thư kẻo
thiên hạ cho rằng con dùng sức ép của Vua cha cướp ngôi của anh.
Nhà Vua đang nằm mà phải cố ngồi dậy nói:
- Trẫm rất mừng Hoàng nhi trí tuệ hơn người. Chỉ mấy lời nói vừa giờ thôi,
Hoàng nhi cũng xứng đáng cầm quốc ấn.
Rồi ngài cười cười:
- Những điều trẫm vừa nói với Hoàng nhi, mai kia trong kinh thành có mấy
người biết?
- Thưa Vua cha, độ ba, bốn người ạ.
Nhà Vua sa sầm nét mặt:
- Đó là những ai?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.