được cái danh, còn người có hoàn sinh được đâu. Cả hai nhà chỉ còn sót
một mình bà thoát chết. ấy cũng là nhờ nhũ mẫu Thục Trâm giỏi giang che
chở. Vậy nên, nhà Vua như thế nào là việc của nhà Vua. Bà là dân biết nghề
thuốc gắng làm thuốc cứu người. Thế là hợp đạo trời rồi. Nhưng bà không
thể không trả thù cho bố mẹ và những người chết oan. Bà thầm nghĩ: "Thôi
được, sẽ có cách…"
Sơn Nữ nghe được bố cáo về nói với mẹ:
- Mẹ ạ, nhà Vua ốm chắc là nguy kịch lắm rồi nên Hoàng hậu mới tìm
người tài bốn phương chữa cho nhà Vua.
Bà ẩn Phụng trả lời:
- Chắc là thế.
Thấy mẹ tỏ vẻ thờ ơ, Sơn Nữ lặng lẽ quay ra nói với bà. Bà Dưỡng Phụng
nói: "Mẹ cháu đủ khôn nên mẹ cháu biết sẽ phải làm gì rồi". Nhưng tin từ
kinh thành lại bay về làm cho Sơn Nữ bồn chồn. Hoàng hậu lại một lần nữa
bố cáo. Sơn Nữ lại vào nói với mẹ:
- Mẹ ạ, Hoàng hậu lại kêu gọi trăm họ ai có tài lên kinh chữa cho nhà Vua.
Bà ẩn Phụng đáp vẻ thản nhiên:
- Có bao thầy thuốc giỏi nhà Vua gọi cả vào cung làm Ngự y rồi, tìm đâu ra
danh y nữa.
Sơn Nữ thấy lạ? Phải rồi, nỗi đau của mẹ về sự chết của ông bà nội và bao
nhiêu người có khi nào làm cho mẹ nguôi. Sơn Nữ nhớ có lần mẹ dạy:
"Chữa bệnh không phân sang hèn. Làm thày thuốc thấy người bệnh không
được làm ngơ. Người không có tiền cũng phải chữa. Phải lấy của người
giầu chữa cho người nghèo..." Thế là Sơn Nữ lại quay vào. Bà ẩn Phụng
biết Sơn Nữ muốn về kinh cứu nhà Vua nhưng chưa dám nói: "Có lẽ cái
việc bà và nhũ mẫu Thục Trâm chưa làm được là việc này." Nghĩ như vậy,
bà hỏi con:
- Con đã lấy phấn hoa chưa?
Dù đã lấy phấn hoa rồi, Sơn Nữ vẫn hỏi mẹ:
- Sao mẹ lại hỏi con như vậy?
Bà ẩn Phụng đáp:
- Mẹ biết con muốn về kinh nên mẹ hỏi như thế.