HUYỀN SỬ CỎ TIÊN - Trang 47

- Thưa, cháu biết ạ.
- Bố cháu làm gì?
Ngẫm nghĩ giây lát, công tử đáp:
- Bố cháu trồng rau bán lấy tiền mua gạo ạ.
Mấy thiếu niên chạy thoát ra ngoài nấp một chỗ chờ công tử. Một đứa lẻn
vào nghe ngóng nên rõ cả. Nó quay ra thuật lại cho cả bọn nghe. Một đứa
thốt lên: "Sao nó dại thế. Nó nói con quan Ngự sử là sư sợ ngay." Thằng
nhỏ ấy tỏ ra láu lỉnh. Nó thấy sợ. Nếu sư ông giữ con quan thì chết. Nó bèn
rủ cả bọn quay vào. Có hai đứa sợ định bỏ về. Thằng nhỏ láu lỉnh nói: " Đồ
hèn! Lúc gặp khó bỏ bạn." Thế là hai đứa ấy không bỏ về nữa. Thấy mấy
đứa trẻ kéo vào chùa, sư ông nghĩ: "Mấy đứa bé này có gan đây. Để rồi
xem.... "Thằng nhỏ tỏ ra thông minh bước đến sát công tử giục:
- Nói đi!
Công tử chưa hiểu hỏi lại:
- Nói gì?
- Nói bố làm gì đi!
Công tử hiểu nhưng trả lời khác đi:
- Nói rồi, bố trồng rau chứ làm gì nữa.
Thằng nhỏ láu lỉnh, thông minh không hiểu được suy nghĩ của cậu bé con
quan rất khôn ngoan nên nó nói trắng ra:
- Thưa sư, nó con quan đấy!
Sư ông không tin vào tai mình nữa nên hỏi lại:
- Cháu vừa nói gì?
Thằng nhỏ láu lỉnh nói rõ to:
- Nó nói dối! Nó con quan Ngự sử đấy.
Sư ông sợ quá. Dây với con quan là lôi thôi to. Sư ông bèn ôn tồn:
- Nhà chùa già rồi nên lẩm cẩm lại không biết, công tử bỏ qua cho.
Nghe được câu nói ấy, thằng nhỏ láu lỉnh liền lôi nghiến công tử con quan
ra khỏi hành cung. Công tử không kịp nói gì chỉ kịp quay lại chào sư ông.
Một đứa trong bọn trách: "Mày dại quá! Sao lại nói dối?" Công tử không
nói gì cả, chỉ cười.
Trên đường về, lũ trẻ khát nước bèn dạt vào một mái lá xiêu vẹo bên đường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.