HUYỀN SỬ CỎ TIÊN - Trang 86

còn lại phía ngoài trở thành đảo nhỏ chơ vơ giữa trời nước.
Cái gia đình sống trên bán đảo sóng gió ấy là thế giới của đàn ông, dễ có
đến gần bốn chục người. Người nhiều tuổi nhất chừng trên dưới bảy mươi.
Người ít tuổi nhất mới chừng mười hai, mười ba. Già trẻ trong nhà dùng
chung quần áo. Cả nhà có hơn mươi bộ nâu sồng gọi là lành lặn. Ai có việc
phải ra ngoài bán đảo chọn lấy một bộ vừa cỡ trong số những bộ quần áo
lành lặn đó. Còn thường ngày, họ chỉ che chỗ cần phải che. Mùa rét, họ
dùng lưới rách quấn vào thân thể chống chọi gió sương. Tuy rặt đàn ông
nhưng họ sống hồn nhiên, hoà thuận, yêu thương nhau như ong bướm yêu
cỏ hoa.
Trận dịch tả đã làm gia đình đàn ông này chết mất hai người, còn sáu, bảy
người đang thoi thóp. May cho nhà họ là bố con ngài Tri huyện đã kịp đến.
Những người đang thoi thóp thoát chết. Ông già nhiều tuổi nhất quỳ xuống
vái lương y đã tạo phúc cho gia đình mình. Ngài Tri huyện vội vàng cúi
xuống đỡ lão chài dậy:
- Lão nhiều tuổi hơn tôi, sao lão làm vậy. Hôm nay, lão vui một, tôi vui
mười. Những người trong nhà qua được ấy là phúc của nhà ta, tôi được
hưởng lây.
Ngài Tri huyện dừng lời, đắn đo mãi ngài hỏi:
- Thế này không phải, xin hỏi lão Chài, sao nhà ta không thấy bóng đàn bà,
con gái?
ánh mắt lão Chài trở nên xa xăm:
- Nhà này ngoài lão ra có ai lấy vợ đâu mà có đàn bà, con gái!
Ngài Tri huyện lại hỏi:
- Thưa lão Chài, làm sao lại như vậy?
Lão Chài buồn rầu đáp:
- Chuyện này rất dài và đau lòng lắm. Lão mà kể e làm mất thì giờ vàng
ngọc của lương y.
Ngài Tri huyện nghĩ: "Đi ngày đàng học sàng khôn." Trong dân quê có
nhiều chuyện làm nên một pho ngoại sử dài không kể xiết, cứ nán lại nghe
lão Chài kể... Ngài Tri huyện bèn nói:
- Duyên có may mới được hầu chuyện lão Chài. Thì giờ dù có quý nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.