HUYỀN SỬ CỎ TIÊN - Trang 88

sức khai phá một vạt đồi cằn cỗi. Ông cày đi, cuốc lại nhặt hết sỏi đá, gốc
sim, gốc mua trên mảnh đồi rộng già nửa mẫu. Vạt đồi hoang trở nên phẳng
phiu, đẹp đẽ. Tuy vậy, đất còn cằn cỗi. Ông bèn nghĩ ra cách dưỡng đất.
Dùng lá xanh ủ mục, ông trải khắp mảnh đất đã cày bừa kỹ. Nhưng nếu
thiếu nước ông có trồng cây gì cũng không được thu hoạch. Sau nhiều đêm
suy nghĩ, bố Tự dùng tre làm máng dẫn nước từ núi cao về. Có nước, đồi
lạc của bố Tự tươi xanh mơn mởn, hoa sai chíu chít. Người nào trông thấy
cũng ao ước.
Vạt đồi tươi tốt đó đã lọt vào mắt lão nhà giầu trong làng.
Một hôm, lão nhà giầu đến nhà bố Tự nói:
- Tôi có việc muốn bàn với ông.
Bố Tự hỏi:
- Ông có việc gì mà lại muốn bàn với tôi?
Lão nhà giầu đáp:
- Ông có đất gần nhà tôi, tôi có đất gần nhà ông, ta đổi cho nhau. Mảnh đồi
của tôi rộng gấp rưỡi mảnh đồi của ông. Tôi chịu thiệt. Ta đổi huề.
Lời lẽ của lão nhà giầu mới trái tai làm sao. Đất của lão ta có rộng hơn thật
nhưng lão ta mới khai phá qua loa lại xa nguồn nước. Vậy mà lão ta nói là
chịu thiệt. Đối với lão ta, hạt cơm nguội có rơi cũng phải rơi đúng cửa
chuồng gà của nhà lão ấy. Ngẫm nghĩ, bố Tự đáp:
- Tôi không đổi vì tôi không thể hưởng lợi mà không đổ mồ hôi.
Lão nhà giầu nói thế nào bố Tự cũng không thay đổi. Cay cú, lão cho bốn
thằng con giai thằng nào cũng to lớn ra phá máng dẫn nước về tưới cho
vườn lạc của nhà Tự. Lạc không có nước tưới mấy ngày héo hết. Bố Tự
căm nhưng đành nín lặng. Tự cũng uất lắm nhưng không làm gì được. Bố
tự nghĩ cách chống lại lão nhà giầu. Một hôm, bố nói với Tự.
- Nhà ta không nhún mãi được. Con phải đi học quyền cước. Con có quyền
cước không đụng chân đụng tay chúng nó cũng chờn.
Tự hỏi bố:
- Con biết học ở đâu?
Bố Tự đáp:
- Bố có ông bạn cách làng ta vài chục dặm rất giỏi côn quyền. Ngày bố còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.