HUYỀN SỬ CỎ TIÊN - Trang 97

bại lộ cháu phải trốn. Tể tướng và Tổng quản không bắt được cháu bèn giết
mẹ cháu và bà nội cháu.
Ngài Tri huyện lại hỏi:
- Cháu có ý định minh oan cho công tử không?
Cu nhớn nhìn thẳng vào mắt ngài Tri huyện "Người này có thể tin được",
Cu nhớn nghĩ như vậy bèn nói:
- Cháu không dấu gì bác, cháu tên là Mộc, em cháu tên là Mạc. Cái tên
Cu nhớn, Cu con là tên cháu tự đặt khi trốn đến đây. Cháu rất muốn trả thù
nhưng cháu làm được gì?
Ngài Tri huyện động viên:
- Làm được gì thì chưa chắc, nhưng cháu có lòng với công tử, dưới suối
vàng công tử sẽ hiểu lòng tốt của cháu. Lưới trời lồng lộng cháu ạ. Những
kẻ ác không thoát được đâu.
Ngài tri huyện khéo léo bộc lộ ý mình để Mộc không lo ngại gì:
- Bác có biết công tử ấy bởi bác đã một vài lần bốc thuốc cho quan Ngự sử.
Công tử ấy là một thiếu niên khôi ngô, thông minh, tính nết rất tốt. Làm
được gì để minh oan cho công tử ấy, bác cũng không tiếc, chỉ e lực bất lòng
tâm.
Câu nói của ngài Tri huyện làm cho Mộc sững sờ. Mộc không ngờ lại gặp
được người biết con trai quan Ngự sử và có ý minh oan cho ân nhân của
mình. Mộc cảm động xiết đỗi:
- Cháu tin rằng bác làm được. Cháu cảm thấy bác không chỉ là lương y. Bác
còn là gì nữa ấy mà cháu không nói ra được ...
Ngài Tri huyện cũng bất ngờ. Chàng trai làng chài tên là "Cu nhớn" lầm
lầm lì lì năm mười ba tuổi dám dấu dao nhảy vào pháp trường đâm Tể
tướng và Tổng quản thị vệ. Nếu không có người ngăn lại chắc chắn Cu
nhớn không còn đến hôm nay. Hành động gan góc nhưng dại dột của Cu
nhớn - Mộc đã dẫn đến cái chết thảm khốc của bà nội và mẹ. Thế là hai đứa
trẻ, anh mười ba, em mới lên mười mất cả cha lẫn mẹ. Chúng bơ vơ giữa
trần gian cho đến khi gặp ông Thuận. Từ đó, Mộc nuôi chí trả thù cho
người thân và cho ân nhân mười sáu tuổi đã chết bởi lưỡi gươm tàn bạo của
Tổng quản thị vệ và Tể tướng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.