HUYỀN THOẠI PORASITUS - Trang 1285

-Ông biết Jacken là người của chúng ta và bên ngoài không có ai nghe trộm
cả, như từ trước đến nay.

Ánh mắt Lazarus chợt có nét cười, một nét cười mỉa mai. Ana không thích
ai nhìn nàng bằng cái ánh nhìn kiểu ấy. Nó làm giọng nói của nàng lạnh giá
thêm:

-Ông muốn gì ?

-Thưa đại tướng quân… – Người đàn ông trung niên có mái tóc vàng đã
ngả bạc ấy dài giọng một cách bất thường, nhất là khi ông ta gọi nàng là
“đại tướng quân” thay vì “công chúa điện hạ” – … ngài thật tinh ý, quả

nhiên tôi lo ngại có chuyện không “như từ trước đến nay”, nhưng vấn đề
không nằm ở Camelia hay ở ngài Osprey đây. Mà, nằm ở chính ngài.

Ana ngồi thẳng lưng hơn, hai vai như bị đóng vào thành ghế. Người nàng
căng lên. Không có gì bất ngờ cả.

Đây là chuyện nàng đã lường trước. Mắt Lazarus vẫn dán vào mặt nàng,
một cách nhìn quá hỗn xược.

-Ta sẽ không chối rằng những ngày qua ta đã ở với Prang. – Nàng nói,
không để cho mình bị thách thức.

-Ngài chưa nói hết sự thực, thưa ngài.- Lazarus cười nhạt, nhưng đó là một
cố gắng vô ích, vì ngay khi thốt ra câu tiếp theo, mặt ông ta nhăn lại trong
sự ghê tởm không che giấu – Ngài yêu hắn. Đúng vậy. Ngài đã yêu kẻ

tử thù của đất nước ngài. Và ngài đã hiến thân cho kẻ mà đáng lẽ ngài phải
moi tim hắn ra, công chúa ạ, như

một con điếm bán thân trong sự dơ bẩn…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.