HUYỀN THOẠI PORASITUS - Trang 32

Không còn vườn hoa hồng, không còn hồ nước thiêng, không còn cung điện
Lency, không còn người thân yêu nào.

Không còn cả quê hương để quay về!

Ana chợt thấy tim mình nhói đau, và đó chính là dấu hiệu bào viện thái tử
Leon đã chết! Ana còn nhớ rất rõ ngày anh trai chỉ mình cách cảm nhận sự
nguy hiểm của ngươi thân, chẳng lẽ là để dùng cho trường hợp này ?!?

Ôi, anh Leon! Ôi, cha mẹ !

Nàng công chúa chỉ vừa mười sáu tuổi gục xuống nền lá mục ẩm ướt, cô
độc trong bóng đêm, nước mắt hòa lẫn trên đất quê hương. Nỗi đau tràn ra
như không bao giờ dứt, như nước mắt có thể thành huyết lệ...

Nàng rút dao găm dắt ở chân ra vạch hai đường chéo trên vai, máu bắn tung
toé lên lá rừng. Những cây bụi rùng mình.

-Ngày nào vết sẹo còn hiện diện, ngày ấy, ta sẽ còn trả thù ngươi, thái tử
Prang! Ta sẽ sống và ta sẽ trả thù! Sẽ

trả thù bằng cách tàn độc nhất, Prang Erokin!

Cái tên bật ra như một lời nguyền. Ana gào lên bi ai, oán hận như của một
con thú hoang, bi thương ngập tràn rừng già sâu thẳm, nơi ánh trăng lạnh
lẽo chỉ làm vết thương thêm giá buốt!

Nỗi đau này, sự mất mát này, chỉ có sự trả thù tàn bạo nhất mới bù đắp nổi!

Bên dưới là biển lửa chôn vùi dân tộc Porasitus, bên trên, trăng tròn vành
vạnh dường như cười ngạo nghễ thách thức ý chí của nàng công chúa bất
hạnh. Và, kể từ giây phút này của cái đêm định mệnh ấy, nét nhìn thơ ngây
cuối cùng đã biến mất khỏi đôi mắt đẹp như ánh sao của đệ nhất mỹ nhân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.