HUYỀN THOẠI TÀU KHÔNG SỐ - Trang 176

Mấy câu cuối, ông Tương nói nhỏ lại. Hình như ông buồn. Tôi nhìn ông,
người gầy mảnh, cánh tay khẳng khiu thỉnh thoảng đưa lên vuốt chùm râu
thưa, và đôi mắt mờ đục nhìn ra biển, nhận ra có cái gì đó thật đáng vị nể,
đáng trân trọng nơi người cựu chủ tịch xã này. Tình người! Đã là một nhẽ.
Nhưng vẫn có cái gì đó cao hơn thế nữa...

Tạm biệt bác Nguyễn Tương, chúng tôi ra cửa Sa Kỳ, ngóng ra xa. Biển
xanh ngợp. Biển mênh mông. Mênh mông như lòng người Ba Làng An
vậy...

Lần này cùng Tô Hải Nam vào Đà Nẵng, chúng tôi có thêm anh Phạm Duy
Tam, vốn cũng là thuyền trưởng “tàu không số”, tới thăm anh Ích. So với
những năm trước, anh khỏe hơn nhiều, vui hơn nhiều, phần vì con cái đã
trưởng thành, phần vì tinh thần đã phấn chấn. Cái gì còn lấn cấn trước đây,
qua được, cho qua, phần đời còn lại, thanh thản mà sống là hạnh phúc nhất.
Anh Ích đã nói vậy, và chúng tôi cũng đồng tình như vậy. Mấy anh em lâu
rồi mới gặp, nói đủ chuyện. Anh Ích, anh Tam kể về những chuyến đi trước
đây, nhắc lại những đồng đội đã mất với sự thương tiếc. Rồi hai người dẫn
chúng tôi đi thăm một số anh trong đoàn “tàu không số” ở Đà Nẵng. Những
kỷ niệm xưa làm các anh gắn bó với nhau hơn... Tình đồng đội là tài sản
quý giá của mỗi người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.