HUYỀN THOẠI TÀU KHÔNG SỐ - Trang 67

loài cá, và có thể dụ chúng theo. Cả vùng Cà Ná rõ tài bơi lội của Tám
Thạnh. Một năm mười hai tháng, mỗi tháng ba mươi ngày, có ngày nào ông
vắng mặt ở biển!... Một ngày nọ, từ xóm trên, một người đàn ông béo ú,
mắt híp, có cái nhếch mép bí hiểm như thể là cười, tìm đến và gạ nhận ông
làm con nuôi. Ông thuận. Người đó kêu ông là Tám và dẫn về, cho nằm
dưới nhà ngang với đám dân chài làm thuê. Ông ở lại đó ba năm, ngày ngày
theo thuyền đánh cá ra khơi, lặn gỡ lưới. Có lần, lưới quấn vào người, để
thoát, ông bứt tung, ngoi lên. Năm thứ tư, ông đòi tiền công. Gã cha nuôi
nói rằng đã trừ hết vào khoản ông làm rách lưới dạo nọ. Ông bực, bỏ đi. Tay
trắng, ông lại ra với biển. Lại săn tôm, xỉa cá mang lên chợ. Ngày này qua
ngày khác, ông sống đơn chiếc trong căn lều le te ngoài bãi, cam chịu số
phận hẩm hiu. Năm năm, tháng tháng qua đi và lạ lùng thay, cũng có một
người đàn bà si ông. Đó là người đàn bà đã nhinh nhỉnh tuổi, nhưng dân Cà
Ná vẫn gọi là cô, cô Hai. Cô Hai là con gái bà Ba- Cá- Hồng.(Tại sao bà có
cái tên như vậy, Tám Thạnh không rõ, chắc vì bà chuyên bán cá Hồng ngoài
chợ). Cô Hai có cặp mắt nhỏ tựa một vết nứt nơi ruộng lúa gặp hạn, nhưng
ánh nhìn sắc như dao cạo, liếc ai thì người đó đứt da đứt thịt... Đôi lông
mày kẻ chỉ, đen thui, cong cong giống hai con đỉa vắt trên tròng mắt. Và
một cặp môi ươn ướt, mỏng như lá lúa, hay cười. Mỗi lần thấy Tám Thạnh
mình trần, đẹp như tượng, người đỏ sẫm, ngực nở, chân tay to, cơ bắp nổi
gồ, bóng như gỗ gõ, xách cá từ dưới bãi đi lên, cô con gái bà Ba cuống quýt
như chạm phải lửa. Cô mở đôi môi lá lúa, cười; rồi đong đưa hai vệt nứt
trên trán, nhìn ông chằng chằng... Người đàn ông khoẻ mạnh ấy có sức hút
kì lạ. Những ngày ông không lên chợ, cô Hai nhấp nhổm như ngồi phải gai
xương rồng. Rồi cô vật vã bắt mẹ cưới bằng được người đàn ông to con đó
cho mình. Thoạt đầu bà Ba- Cá - Hồng có ngạc nhiên. Con gái bà chẳng gì
cũng đã từng làm vợ một viên chức trên tỉnh, có nhan sắc, hơn đứt gái vùng
này; da trắng, khuôn mặt dẫu nhiều tàn nhang, vẫn dễ coi. Một khúc giò lụa
lại rơi vào tay cái thá đen đúa, phàm ăn, không thước vải che thân? Nhưng
sau nghĩ tới mối hời ở tài bơi lặn (điều bà từng biết đến) của gã kiết xác ấy,
có thể mang lại, bà ưng. Với nữa, cô Hai đâu để bà yên. Đêm đêm cô chặt
chân xuống giường, rống lên như bò cái động đực: tôi khổ lắm! tôi khổ
lắm! Và còn doạ rằng, nếu không có người đàn ông đó, cô sẽ nhảy xuống
giếng. Cuối cùng bà Ba đành bằng lòng. Cô Hai đã cụng tuổi băm, tai tiếng
quá trời trên tỉnh, lấy chốn giầu sang cũng khó... Cưới chồng cho con xong,
bà Ba nhờ người sắm thuyền, mua lưới để con rể đi biển. Chỉ nửa năm, bà
phất lên. Những hôm động trời, cả vùng Cà Ná giấu thuyền, treo lưới,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.