HUYỀN THOẠI TÀU KHÔNG SỐ - Trang 94

Trần Tiền Vệ xúc động. Anh ngồi lặng. Đôi môi mím lại run run. Tôi nói
với anh rằng, trong những năm qua, Đảng uỷ, chỉ huy lữ đoàn 125, tức đoàn
tầu không số, đã gắng làm những gì có thể làm trong khả năng của mình.
Các anh xây nhà tình nghĩa, cùng gia đình các liệt sỹ đi tìm mộ, quy tập;
giải quyết chế độ, chính sách... Tiếc là thẩm quyền họ chỉ đến vậy... Đáng
phàn nàn chăng là những thủ tục không đáng có và sự vô trách nhiệm của
những cấp trung gian nào đó...

- Không chỉ vô trách nhiệm, mà là thói vô ơn. Khi người ta coi trọng đồng
tiền hơn tình nghĩa thì khó giải quyết lắm... Ông ngẫm tôi nói đúng không?
Chẳng việc nào không làm được, có điều người ta quyết làm hay không.

Trần Tiền Vệ bỏ mọi quyền lợi, trở về làm dân thường, viết báo kiếm sống
vì những tự ái đại loại như thế. Anh không công thần. Anh chỉ muốn gặp lại
những gì tốt đẹp của quá khứ. Quay về với những kỷ niệm đã qua, anh vui
sướng gặp lại sự trong veo của tình bạn, tình đồng chí đồng đội. Quá khứ
ám ảnh, bởi vậy. Âu cũng là lối giải toả nhằm tránh những bon chen thường
nhật để thanh thản sống tốt, sống trọn vẹn và sống có ích.

Không chỉ Trần Tiền Vệ, gặp rất nhiều đồng đội đã từng lênh đênh trên
biển, chịu đói, chịu khổ, đương đầu với những khắc bạc của thiên nhiên và
nham hiểm của kẻ thù để chở vũ khí vào chiến trường thuở ấy, hầu hết đều
có tâm trạng như vậy. Họ nuối tiếc lối sống trọng danh dự, biết xả thân, đặt
quyền lợi đất nước trên mọi tính toán cá nhân. Không ai sống cho riêng
mình, vì mình. Không vụ lợi, không cầu vinh. Không nhỏ nhen ích kỷ...
Nhiều người, khi tôi gợi lại chuyện xưa, đã khóc. Khóc bởi thương nhớ
đồng đội. Khóc bởi những phẩm chất tốt đẹp nơi con người thực sự đã từng
có đang bị bào mòn trong xã hội manh nha lối sống mà mỗi thành viên lấy
việc tính toán quyền lợi cá nhân, lấy việc quơ vào cho mình làm trọng...

Tôi quay qua Trần Tiền Vệ, lúc đó tư lự nhìn ra phía ngoài, nơi xe máy
cướp đường, lạng lách, nhao tới, nhao lui:

- Trở lại chuyện của chúng ta nhé. Tôi muốn ông đưa tới nhà mấy ông cùng
trong đoàn “tầu không số”, được chứ?

- Sao không! - Trần Tiền Vệ nói nhanh và hoạt bát trở lại - Chúng tôi vẫn
gặp nhau... Rồi ta đi Quảng Ngãi. Đến Đức Phổ. Đến Ba Làng An. Chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.