HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 471

HUYỀN TRUNG MỊ

Vưu Tứ Tỷ

www.dtv-ebook.com

Chương 48

Cù Như không đáng tin nên chắc là đi theo Ly Khoan Trà đến Ô Kim

Sát Thổ thật rồi. Vô Phương quay về căn nhà tranh cũng không thấy bóng
cô bé đâu, chỉ có Phỉ Phỉ vẫn nằm trên chiếu, nó nhác thấy nàng vào cửa thì
nhảy lên chui tọt vào lòng nàng.

Trong nhà rất yên ắng, chỉ còn lại mỗi mình nàng nên có phần hiu

quạnh. Trước kia nàng không sợ vắng vẻ, nàng đã trơ trọi sống hơn trăm
năm trong thành nhỏ ở Trung Thổ, nhìn đống xác chết từ từ mục nát, da thịt
hóa thành dầu mỡ ngấm vào bùn đất, tiếng mưa gió và thi thể trương phồng
nổ tung là chút náo nhiệt duy nhất ở thế giới kia. Sau đó nàng gặp được Cù
Như, cô bé tuy hấp tấp nhưng rốt cuộc cũng trợ giúp được. Có lúc Vô
Phương không nhẫn nại nổi, chỉ bực không thể đuổi cô bé đi cho rảnh mắt.
Mỗi lần thầy trò xích mích, cô bé sẽ bỏ nhà đi, nhưng không được bao lâu,
cùng lắm chỉ một bữa cơm là quay về rồi.

Đã quen với có người làm bạn, nay bỗng chỉ có một mình, Vô Phương

mới hay thì ra mình cũng sợ cô đơn. Lúc này nàng bỗng có thể hiểu được
lệnh chủ, kỳ thực chàng hoàn toàn xa lạ với mảnh đất ô uế này. Không chỗ
nương thân, không nhập bọn được với đám yêu quỷ, nếu muốn sống một
cách vinh quang, để khắp chốn nghe danh mà mất vía, chàng đành phải tự
mình tạo nên thành, tạo ra người, tự mình xưng bá chủ.

Nhìn sắc trời không còn sớm, nàng mới nhớ ra hình như đã lâu rồi

không ngồi thiền. Tu hành trở nên có cũng được mà không có cũng chẳng
sao, mất đi mục tiêu tương lai, trong lòng lại thấy thiếu vắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.