HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 472

Nàng lấy đồ ăn cho Phỉ Phỉ, nó không mê ngũ cốc lắm, đập đuôi hai

cái, chỏm đuôi lòe lòe sáng, đi quanh nàng mấy vòng. Chắc nó lại muốn đi
ra ngoài câu cá rồi, nàng xoa đầu bảo nó đi đi, nhưng đừng đi xa.

Sau đó nàng lấy lò hương ra, ngồi xuống trước án cung kính tụng

kinh. Có lẽ đã động phàm tâm nên tín ngưỡng không còn thuần túy nữa,
thân ngồi đây nhưng tâm tư rất loạn. Trước kia hễ bắt đầu ngồi thiền là
nàng có thể tiến vào thế giới vô ngã, thế giới kia mênh mông bát ngát,
không có hoa cỏ cũng không có sự sống, tinh khôi chẳng vương chút bụi
trần. Nhưng bây giờ lại không thể, nàng cứ quanh quẩn bên ngoài, càng gấp
gáp thì càng không vào được cửa.

Phải tĩnh tâm, nàng biết vấn đề nằm ở đâu rồi. Bắt đầu lại từ đầu nào,

ngưng thần tĩnh khí, điều tức thật sâu. Cảnh vật quanh nhà dần dần nhạt
màu, đường nét từ từ nhòa đi. Sau đó nàng thấy mình mặc minh y ngồi trên
đệm bồ đoàn, bên người có hai luồng sáng xanh bồng bềnh vờn quanh, hồn
phách và thân xác lại chia lìa. Còn đương ngạc nhiên thì nghe thấy một
giọng nói ấm áp gọi mình, nàng ngẩng đầu nhìn, giữa không trung ẩn hiện
bóng sen vàng, tỏa sáng xa vạn dặm. Trong quang ảnh trùng điệp hiện ra vô
số Không Hành Mẫu, vị đứng giữa chân giẫm hoa sen chính là Liên sư đã
lâu không gặp.

Nàng vui mừng kêu lên: “Sư phụ đi du hành về rồi sao?”

Dù vẫn chưa chính thức vào môn hạ của Liên sư, nhưng những năm

nay nàng vẫn luôn xem ông là sư phụ. Phật pháp có câu ‘Uống nước không
trì tâm chú, như nuốt chúng sinh vào lòng*’, đến uống nước còn đại từ đại
bi thì một xưng hô cũng không cần câu nệ làm gì.

(*Hai câu này trích trong “Thực tập luận nghi hằng ngày cho người

mới tu hành”, nói về việc uống nước buổi sáng.)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.