HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 474

Liên sư đứng giữa ánh hào quang cũng không có vẻ kinh ngạc, ông

nói: “Nhân của hôm nay chính là quả của ngày mai. Ta muốn ngươi nhìn rõ
lòng mình, đáng tiếc ngươi vẫn không làm được. Ba nghìn hồng trần này
thật sự chính là điều ngươi muốn?”

Có phải nàng muốn hay không, không phải quyết định bởi nàng. Vô

Phương cúi đầu khẽ than: “Con đã có hôn ước với người ta.”

Mày Liên sư khẽ nhíu một cái rất khó nhận ra, “Bổn tọa đã biết

chuyện này từ lâu, nhưng vẫn muốn khuyên ngươi nghĩ kỹ hơn, không có
niềm vui hôm nay thì sẽ không có nỗi sợ ngày mai, bây giờ quay đầu vẫn
còn kịp.”

Nàng lại nói: “Con hiểu đạo lý đó, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Con tu hành ngắn ngủi chỉ được gần nghìn năm, có một số việc cuối cùng
vẫn không đột phá được. Lúc trước sư phụ tu hành ở mộ địa đàn hương, lấy
thân làm đệm, lấy da thịt làm áo, vượt qua nghịch cảnh mới có được thành
tựu. Con nghĩ mình cũng cần trải qua tôi luyện, nếu có tạo hóa, nói không
chừng một ngày nào đó sẽ được siêu thoát.” Nàng khom người, cung kính
giơ cao tay, “Xin sư phụ lấy lại vòng kim cương, giờ con đang ở uế thổ,
nếu cứ kéo dài e sẽ làm bẩn nó. Để nó theo sư phụ về Ô Kim Sát Thổ, giao
cho người có duyên khác vậy.”

Không thích cách nàng chỉ dùng hai chữ ‘không hợp’ rồi liền trả lại

đồ, Liên sư đưa tay nhẹ nhàng đẩy ra, “Đồ đã tặng ngươi, bổn tọa chưa nói
lấy lại thì nó vẫn là của ngươi. Ngươi nói đúng, trên đời không có chuyện
vô duyên vô cớ mà đạt được thành tựu lớn, ngươi có ý muốn vào hồng trần
thì ấy là lựa chọn của ngươi, ta không tiện xen vào. Nhưng ngươi nên nhớ,
duyên có nhiều loại, có duyên sinh thiện cũng có duyên sinh nghiệt, một
khi đã dính vào thì không còn đường lui.”

Kỳ thực lời Phật nói cũng giống như mấy câu lang trung căn dặn bệnh

nhân, khúc điệu khác nhau song đều diễn như nhau, toàn là mấy câu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.