HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 121

Lộc Cơ chống cằm, vẻ yêu mị được lụa mỏng xanh mướt làm nổi bật,

da trắng đến chướng mắt. Nàng ta nghiêm mặt, nói rất nhỏ: “Gặp rồi,
nhưng mà như chưa gặp. Cả núi Cửu Âm này đều thuộc phạm vi cai quản
của hắn nên đôi khi hắn ta sẽ đến đây tuần tra, lần nào cũng vô cùng rầm
rộ. Ta có liếc qua từ bức tường người, vóc dáng rất cao, nhưng luôn mặc áo
choàng đen, mũ trùm rất rộng, đừng nói là mặt, ngay đến một sợi tóc cũng
không lộ ra. Theo ta đoán hắn ta chắc không được đẹp mã lắm, đã sống
mười nghìn năm thì sẽ già tới mức nào rồi! Chưa kể, tính tình hắn ta còn rất
hung ác hiểm độc…” Nói đến đây thì nàng ta im lặng, sợ nói thêm sẽ lỡ
miệng.

Nói Bạch Chuẩn độc ác là có căn cứ, biết rõ nam nhân trong thành thất

lạc là do nữ yêu núi Cửu Âm gây ra, hắn ta có bản lĩnh thông thiên là thế,
nhưng đến giờ vẫn chưa hề tìm đến các nàng. Vì hắn nắm hết mọi chuyện
trong tay, những người theo đuổi hạnh phúc như A Lang cuối cùng sẽ mất
mạng vì phản bội hắn thôi. Hắn có cách tạo ra họ, dĩ nhiên cũng có cách
hủy diệt họ.

Lộc Cơ chỉ nói một nửa, mà xưa nay Vô Phương cũng không thích tìm

hiểu cặn kẽ lắm nên nghe đến đây cũng thôi, đổi sang hỏi nàng ta tung tích
của mèo yêu khổng lồ: “Nghe nói ở đây gần kề núi Cửu Âm.”

Lộc Cơ ngẫm nghĩ, “Mèo yêu khổng lồ? Xưa nay ta chưa gặp bao giờ,

nhưng từng nghe ma núi nhắc đến, ở gần sườn Cam Mã có thứ giống mèo
qua lại, có thể chính là con mèo yêu mà mọi người nói đấy. Yêu ma quỷ
quái trên núi Cửu Âm này có rất nhiều loại, đếm cũng đếm không hết, mà
mọi người tìm thứ đó làm gì? Dùng nó chữa bệnh à?”

Vô Phương đáp không phải, “Nó lấy đồ của đồ đệ ta, đến đòi nó trả lại

thôi. Dốc Cam Mã ở đâu? Cách đây xa không?”

Lộc Cơ vươn tay chỉ trỏ, “Không xa lắm, từ động phủ của ta đi về phía

Nam chừng hai ngọn núi là đến. Dù sao tối nay ta cũng rảnh, có thể đi cùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.