HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 129

của thế giới Sa Bà đều không quá đáng tin, đã cầm tay nhau rồi mà còn
muốn chối phăng đi.

Vô Phương nhìn Cù Như, ngụ ý: ánh mắt của đồ đệ em kém cỏi thật,

nhìn người không chuẩn tí nào.

Cù Như cũng không tài nào tưởng tượng nổi, rõ ràng vừa rồi còn cảm

nhận được động tác mờ ám của sư đệ, sao mới đó lại không chịu nhận rồi?
Chẳng lẽ là xấu hổ?

Mắt hai người như bắn ra mũi tên, Chấn Y đành giơ hai tay lên, “Ta

tưởng đó là tay sư phụ, kết quả sư phụ đổi thành sư tỷ, hai người còn hiểu
lầm không?”

Vô Phương nghe xong thì thấy hết hy vọng làm chủ hôn, cụt hứng

nhìn sang chỗ khác.

Lên khỏi đáy cốc là tiến vào một cánh rừng, sườn dốc nghiêng

nghiêng mọc đầy thông với tre, đi trong rừng lại đôi lúc thấy có quả thông
rơi xuống, thỉnh thoảng lại rơi trúng đầu. Rồi bỗng một tràng cười kéo đến,
lá rụng lả tả đầy đất, có bóng người từ trong tối nhảy đến trước mặt bọn họ,
nếu như bỏ qua thân hình của thỏ thì sẽ thấy đây là một thiếu nữ có diện
mạo rất đẹp.

Nó ngước đầu, cười hì hì hỏi bọn họ: “Khách phương xa, đi đâu đấy?”

Cù Như kinh ngạc, buột miệng trả lời: “Đến dốc Cam Mã…”

“Dốc Cam Mã? Đi nhầm rồi, phải đi phía đó kìa.” Nó giơ một chân

lên chỉ, “Từ đây đi về phía Bắc, băng qua hai ngọn núi nữa là đến.”

Nghe nó chỉ đường như thế, nhóm Vô Phương nhất thời ù ù cạc cạc.

Rõ ràng là dựa theo hướng dẫn của Lộc Cơ mà xuất phát, sao có thể sai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.