HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 130

được chứ? Đưa mắt nhìn về nơi xa, lờ mờ có thể nhìn thấy vách núi cao
chót vót, chẳng lẽ từ đầu đã bị lạc rồi?

“Đó không phải là dốc Cam Mã à?” Cù Như ra hiệu bảo nó nhìn về

trước đi, kết quả nó còn không thèm chuyển động đầu.

“Ta nói dốc Cam Mã ở phía Bắc.” Giọng nó có phần mất kiên nhẫn,

“Ta đã ở Cửu Âm hơn trăm năm, có thể nhầm đường sao? Bên kia là miệng
Bồ Đề, qua khỏi đó chính là Phong Đô, các ngươi tới đó để đầu thai đấy
à?”

Lần này là rối thật sự, ngay cả Chấn Y cũng mất phương hướng.

Đương lúc bọn họ còn đang do dự, nó lại thúc giục: “Đi phía Bắc đi phía
Bắc, nghe ta là đúng chứ không sai.”

Nó vừa dứt lời thì từ trên trời bỗng giáng xuống một luồng sáng, đốt

cháy đám lá khô trước mặt nó.

“Ngoa Thú, cái đồ nói láo nhà ngươi!” Người đến là Ly Khoan, cậu

chàng như thần tiên giáng thế, chống hông chỉ vào mũi nó mắng to: “Đi
phía Bắc là đi đâu hả, phía Bắc mới là Phong Đô, ngươi thường xuyên dụ
dỗ người ta đến Phong Đô, Minh quân đã cho ngươi lợi lộc gì hả? Lệnh chủ
mắng ngươi bao nhiêu lần rồi mà sao ngươi vẫn không sửa được các tật nói
láo. Cứ còn thế này nữa thì có ngày sẽ cắt phăng đầu lưỡi ngươi, rồi bôi
nhọ nồi lên cái bản mặt to tướng của ngươi, xem ngươi dùng mặt gì mà gặp
người khác đây! Còn không mau cút đi… Cút cút cút!”

Ngoa Thú bị mắng sợ đến tè cả quần, cụp đuôi chạy biến đi như một

làn khói.

Thầy trò ba người ngẩn ngơ nhìn cậu ta, Ly Khoan cười cười, đạp đạp

đống lá dập lửa, “Diễm cô nương thấy chưa, không cho ta đi theo thì suýt
nữa đã bị kẻ khác lừa rồi. Vừa rồi là Ngoa Thú, miệng mồm không một câu
nào là nói thật, nếu nghe theo nó thì cả đời này đừng hòng ra khỏi núi Cửu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.