HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 180

nàng không rảnh tay thì để ta đút nàng.”

Vô Phương chẳng biết nên nói gì cho phải nữa, nếu đối phương thật sự

tồi tệ như lời đồn thì chí ít nàng có thể vững lòng đấu tranh tới cùng.
Nhưng vị lệnh chủ trước mắt rõ ràng có vấn đề về trí thông minh, nàng
cũng không tiện khiến người bị khuyết tật về mặt tâm lý khó xử.

Nàng quay mặt đi, “Đa tạ lệnh chủ nhưng bây giờ ta không muốn ăn,

chúng ta vẫn nên xử lý vết thương của ngài trước đã.”

Lệnh chủ ấm ức rút tay về, dùng đầu ngón tay mân mê các cánh hoa,

mũ trùm hơi rũ xuống vì chàng cúi đầu, dáng vẻ có phần cô đơn. Chàng
nói: “Ta không sao, hai ngày nữa sẽ ổn lại thôi… Hôm qua ta nói mấy lời
thiếu suy nghĩ với nàng, nhất định khiến nàng giận lắm, ta lên núi Quả
Ngân hái hoa vì muốn dỗ nàng vui vẻ, không ngờ nàng vẫn chẳng chịu cười
cái nào.”

Còn muốn cười à? Bảo nàng làm sao cười được đây? Dẫu yêu quái

không thường câu nệ tiểu tiết và ưa thẳng thắn, nhưng chuyện cưới gả cũng
không thể quyết định tùy tiện đến vậy được.

Nàng đặt hoa trong tay xuống, thở dài nói: “Được lệnh chủ cất nhắc,

Vô Phương rất cảm kích. Nhưng ta đến Sát Thổ thật sự không phải để
thành thân… Và chuyện cưới gả cũng chẳng phải làm thế này, sao đi nữa
cũng vẫn phải tìm hiểu nhau trước, chờ đối phương đồng ý rồi mới có thể
lên kế hoạch. Ngài tiền trảm hậu tấu như thế rõ ràng là ép cưới, thứ cho ta
không thể gật bừa.”

Lệnh chủ choáng váng, nàng nói vậy tức là vẫn không chịu gả? Phải

làm sao bây giờ? Chàng lắp bắp nói: “Ta cũng chỉ vì tiết kiệm thời gian
thôi, dẫu gì cũng phải thành thân mà… Nương tử có người trong lòng rồi
sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.