HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 179

Con tim lệnh chủ âm thầm nở hoa trở lại, chàng y theo lời nàng ngồi

xuống, trong ngực vẫn ôm đóa tuyết liên to lớn kia. Chàng yên lặng nhìn
nàng quay đi lục tìm thuốc và băng vải ở trong bọc y phục. Nhìn thân hình
nhỏ nhắn có phần gầy gò của nàng, lệnh chủ không khỏi thấy đau lòng, sau
khi cưới nàng về chàng nhất định phải nuôi mập nàng. Đã làm lệnh chủ
Phạn Hành năm nghìn năm, xưa nay chàng chưa hề nghĩ đến chuyện vơ vét
mồ hôi nước mắt của dân chúng, nhưng bây giờ có vợ rồi, Yểm hậu tất
nhiên phải được ăn ngon mặc đẹp, chàng quyết định lúc về sẽ ban lệnh, bắt
đầu thu thuế bình yên với tất cả các yêu tộc ở Sát Thổ.

Bàn tay mềm mại của nàng chuyển dụng cụ tới trước mặt chàng. Ánh

lửa chiếu sáng khuôn mặt nàng, đôi hàng mi đen dày in bóng mờ cong cong
lên gò má. Lệnh chủ nhìn đến ngây người, đơ ra không nhúc nhích, nàng
ngồi xuống, ra hiệu bảo chàng đặt tay lên bàn.

Nhưng trong ngực vẫn còn ôm hoa, lệnh chủ cố rướn tay qua mặt bàn

đưa tuyết liên đến trước mặt nàng, “Nàng cất đi, hoa này không những để
ngắm mà còn ăn được đấy.” Chàng ngắt lấy một cánh hoa, cắn cái làm mẫu,
“Ngọt lắm.”

Vô Phương nhìn đóa hoa thiếu mất một cánh, chợt phát hiện hình như

vị lệnh chủ này không xấu như trong lời đồn, ngược lại còn có phần ngốc
nghếch nữa.

Nàng bất đắc dĩ nhận lấy, đóa hoa này to quá, gần bằng nửa người

nàng rồi.

Thấy nàng chịu nhận hoa, lệnh chủ rất vui vẻ, lại ngắt một cánh,

“Nương tử ăn đi, tuyết liên ba nghìn năm mới nở được một đóa, ăn vào có
thể tăng tu vi.”

Lại thiếu thêm một cánh, chỗ hở kia bây giờ đã to bằng mặt nàng.

Lệnh chủ sắp xếp các cánh hoa lại cho đều rồi xấu hổ đưa tay ra, “Nếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.