HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 192

xác với bất kỳ cô nương nào, lệnh chủ rất cố chấp cho rằng, phàm là nơi
được áo choàng đen che lại, ai chạm vào thì phải chịu trách nhiệm. Diễm
Vô Phương đã cầm sính lễ lại còn sờ mó chàng, mối này có không thành
cũng phải thành.

Chàng dựa vào lan can nhìn xuống, kiệu hoa đỏ thẫm đã chờ sẵn ngoài

cổng thành, đồ lễ nghi cũng được chuẩn bị đâu ra đấy cả rồi. Chàng hít sâu
một hơi gọi Ly Khoan: “Đã tới giờ chưa?”

Ly Khoan Trà bưng đồng hồ nước hình hoa sen đến cho chàng nhìn,

“Còn nửa canh giờ nữa, chúa thượng bình tĩnh, đừng nôn nóng nào.”

Sao có thể không nôn nóng chứ, lệnh chủ khom người, xuyên qua

bông hoa chạm rỗng nhìn vào trong, nước nhỏ quá chậm, cả buổi mới nhỏ
xuống một giọt. Mặt nước cách giờ Tuất còn rất xa, trong cơn tức giận
chàng múc một muỗng nước đổ đi, sau đó mới thấy khá hơn, cười cười chỉ,
“Nhìn đi, đến giờ lành rồi.”

Thực ra đâu cần phiền đến vậy, chẳng phải mọi chuyện đều do chàng

định đoạt hết sao? Ly Khoan đặt đồng hồ nước xuống, mọi người ai vào
chỗ nấy, nghi trượng cầm cờ lớn, đeo trống lên người. Cửa núi vừa mở ra,
một đội ngũ rồng rắn đi ra khỏi Yểm Đô, trận hình hết sức phô trương…
Càng đông càng tốt mà!

Dọc đường có rất nhiều chim muông thú vật vây xem, tất cả đưa mắt

nhìn lệnh chủ cưỡi ngựa lớn cao to đi qua. Đủ loại sắc mặt và ánh mắt, hễ
hơi phức tạp tí là lệnh chủ tự động hiểu thành do hâm mộ, nghĩ vậy tâm
trạng chàng liền sung sướng đến mức muốn hát vang trời.

Thế giới Sa Bà có câu này, đêm động phòng hoa chúc cũng như lúc

tên được đề bảng vàng, chuyện sảng khoái nhất đời người cũng chỉ thế mà
thôi. Yểm Đô cách núi Cửu Âm không xa, chỉ mấy chục dặm mà thôi, đội
ngũ phải cố ý lần lữa để kéo dài thêm chút thời gian. Nếu không thì vừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.