HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 294

“Yểm hậu.” Tượng đất hết sức mừng rỡ, “Cuối cùng ngài cũng đến,

lúc chúa thượng đau đớn toàn gọi tên ngài đấy, ngài mau vào xem đi.”

Cái gì mà toàn gọi tên nàng, hẳn là thổi phồng thôi, đúng là không từ

chuyện gì để kéo quan hệ giữa cả hai gần thêm mà. Nàng xách váy, thuận
miệng hỏi: “Sao thế, nghiêm trọng lắm ư?”

Tượng đất gật đầu cái rụp, “Rất nghiêm trọng ạ. Cũng may Yểm hậu

là linh y, sau này mấy bệnh thấp khớp gì đó của lệnh chủ đã có người theo
sát chữa trị rồi.”

Nàng âm thầm lắc đầu, nghe thế nào cũng thấy đám tượng này toàn

muốn phá hủy bậc đài mà Bạch Chuẩn đã dày công xây dựng.

Vô Phương chậm rãi đi lên bậc thềm, tấm biển kia nhìn càng thêm rõ

ràng nhưng vẫn không hiểu được nội dung. Nàng buột miệng hỏi: “Trên
biển viết gì thế?”

“Cẩn thận bậc thềm.” Tượng đất đáp.

Nàng ngạc nhiên *hả* một tiếng, đã đi gần hết rồi mà còn bảo nàng

cẩn thận nấc thang làm gì vậy.

Tượng đất cười chỉ vào tấm biển kia, “Đấy là thể chữ riêng của Yểm

Đô chúng ta, do lệnh chủ sáng tạo ạ. Trên biển viết là ‘cẩn thận bậc thềm’,
bởi vì bậc thềm này cũng khá cao mà.”

Vô Phương vỡ lẽ, nàng còn cười thầm được chứ Cù Như thì không,

lập tức tuôn ra một tràng cười ha hả, không thèm chừa mặt mũi cho người
khác nên ngay đến tượng đất cũng cảm thấy lúng túng. Vô Phương hắng
giọng nhắc nhở cô bé chú ý thái độ thì cô bé mới hiểu ý, cố nuốt tiếng cười
vào bụng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.