HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 295

Tượng đất xấu hổ chìa tay vào trong điện, “Nơi này vốn cũng là tẩm

cung của ngài, song ngài không chịu đến thành ra bây giờ chúa thượng
đành phải phòng không gối chiếc.”

Cù Như liếc mắt nhìn nàng, nhưng Vô Phương chẳng hề động lấy lông

mày, chỉ xoay sang dặn dò: “Em chờ ở bên ngoài.” Dứt lời nàng nhận lấy
hòm thuốc trên vai cô bé, một mình bước qua khung cửa vừa cao vừa hẹp
tiến vào.

Bên trong quả nhiên treo đầy lụa đỏ chót, hỉ khí từ mấy hôm trước vẫn

còn vương vất. Nàng không muốn đánh giá cách bày trí phòng của lệnh
chủ, cất giọng gọi ‘Bạch Chuẩn’.

Sau tấm bình phong to kềnh lập tức truyền đến giọng nói yếu ớt:

“Nương tử, nàng đến rồi đấy à, vi phu ở đây…”

Nghe thấy giọng lệnh chủ, Vô Phương liền biết bệnh chàng chả có gì

nghiêm trọng cả, nhưng nếu đã đến thì cũng phải vào xem sao. Nàng theo
tiếng nói, vòng qua bình phong, xuyên qua hai lớp rèm châu, rốt cuộc cũng
thấy chàng nằm vùi trong tấm chăn thêu hình uyên ương xanh đỏ lòe loẹt.

Thấy hôn thê vào, lệnh chủ cố chống người nhỏm dậy, khách sáo nói

bằng giọng yếu ớt: “Ta đã bảo không được quấy rầy tới nương tử rồi, là tên
nào lắm mồm để lộ thế?”

Lắm mồm hay không, tạm thời không quan trọng. Nàng nói: “Ngài

đưa tay ra đây để ta bắt mạch cho.”

Lệnh chủ miệng thì đáp không cần nhưng lại giơ tay ra ngay. Các

ngón tay nhỏ nhắn của nàng vừa đặt lên cổ tay, chàng nhất thời cảm thấy
khoan khoái đến từng lỗ chân lông.

Hôn thê ngồi trước giường, vẻ mặt đầy tập trung. Lệnh chủ luôn cảm

thấy phái nữ khi đang làm việc là thu hút nhất, chàng say mê nhìn nàng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.