HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 297

chàng có lẽ sẽ không bị ảnh hưởng. Song bây giờ đã lôi nó ra thì bất kỳ
chuyển biến nào của nó đều có liên quan đến chàng.

Chàng nhìn mặt nàng, suy tính một lúc, vẫn không trả lời thẳng vấn đề

của nàng mà hỏi: “Nương tử à, sau này chúng ta thành thân rồi, bất luận ta
đi đến đâu, nàng đều sẵn lòng đi theo ta chứ?”

Vô Phương lườm chàng, “Ta chưa từng nghĩ đến việc gả cho chó thì

phải theo chó.”

Lệnh chủ tất nhiên nghe ra ẩn ý trong lời nàng, “Sao nàng lại mắng

chửi người ta thế, ta có phải là chó đâu. Ý ta là phu thê không nên tách ra,
dù không ở Phạn Hành Sát Thổ thì vẫn luôn như keo như sơn.”

Vậy là nàng lại bị gạt rồi, lệnh chủ vốn không hề bị bệnh, phí công

nàng vội vã chạy đến đây, đều vì hứng thú vớ vẩn của đối phương cả.

Vô Phương cất gối kê tay vào trong hòm thuốc, hờ hững nói: “Ta là sát

hung sống khi nào hay khi nấy, chuyện sau này ai nói trước được? Hôm
nay ta đến là để thăm bệnh cho lệnh chủ, mời lệnh chủ trả tiền khám đi.”

Lệnh chủ cảm thấy mình bị đối xử bất công, “Nàng đâu có dùng thuốc

cho ta, vì sao phải trả tiền khám?”

Nàng lạnh lùng bật cười, “Ngài cho rằng ta lặn lội đường xa chạy đến

Yểm Đô chỉ để sờ cổ tay ngài thôi à? Cho dù không dùng thuốc, nhưng ta
đã đến tận nhà khám thì phải được trả phí.”

Lệnh chủ bất đắc dĩ lẩm bẩm: “Người một nhà cả mà, sao phải rạch ròi

như thế chứ. Thật ra ta làm vậy là vì hy vọng nàng có thể tới đây nhiều
hơn, dù sao Yểm Đô mới chính là nhà nàng… Mà nói đi nói lại thì nàng
vẫn rất quan tâm tới ta, bằng nếu không sao vừa nghe Ly Khoan báo nàng
đã nóng lòng chạy tới chứ?”Vô Phương phát hiện lão yêu này càng lúc
càng đáng ghét, lợi dụng sự thương cảm của người khác mà còn chẳng biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.