HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 298

xấu hổ, đắc ý nói như đúng rồi ấy. Nàng đứng lên bảo: “Ngài đã qua độ tuổi
ngây thơ rồi, về sau còn bày trò bịp bợm này nữa thì đừng trách ta châm
kim lên mệnh môn* của ngài.”

(*Mệnh môn là một trong những huyệt vị có tầm quan trọng hàng đầu,

bởi nó được coi là “cửa ngõ sinh tử” hay cánh cửa kết nối vận mệnh. Huyệt
mệnh môn đại diện cho thận và các chức năng bài tiết.)

Dứt lời nàng sầm mặt xoay người rời đi. Lệnh chủ chân trần đuổi theo

ngay, thấy nàng sắp ra tới cửa thì vung tay áo lên, cửa điện lập tức đóng lại.
Phòng tối đi, ngọn đèn trong góc tường liền tự động sáng lên, ánh nến nhảy
múa khiến gian phòng trông như điện Diêm La dưới Cửu U.

Vô Phương hành y cứu tế khắp nơi, người khác đều rất kính trọng

nàng, xưa nay không có ai dám mạo phạm nàng. Vóc người của lệnh chủ
vô cùng cao lớn, sáp lại gần liền như một ngọn núi, chiếc mũ trùm đen
ngòm đổ bóng lên người nàng, không biết một chớp mắt tiếp theo sẽ làm ra
chuyện gì.

Nàng lùi lại hai bước, thủ thế chuẩn bị tấn công, “Bạch Chuẩn, ngươi

hãy tự trọng một chút, đừng ép ta ra tay.”

Lệnh chủ không nói lời nào, giữ nguyên tư thế này cả buổi không

nhúc nhích. Đến khi nàng định nhảy lên đánh, chàng mới buồn bã nói:
“Nàng muốn về nhà thì để ta đưa nàng về. Chờ ta mang giày rồi chúng ta
lên đường.”

Nói xong chàng xoay người kéo cửa tủ ra, bên trong chất đầy giày,

đếm sơ không dưới hai mươi đôi, giày đen, giày mũi vểnh, ủng da đính
lông… kiểu dáng chủng loại hết sức phong phú.

Vô Phương thật sự không biết nên nói gì cho phải nữa, tư duy của vị

này thật sự không thể đoán được. Cũng may chàng không có ý đồ xấu xa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.