HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 302

chân mà cũng có được bạn tình. Uy hiếp khổng lồ từ đối phương khiến nó
rùng mình bất an, lệnh chủ mới giẫm chân tiến tới một bước, nó đã lập tức
chạy biến mất như một làn khói.

Lệnh chủ thu tầm mắt lại, quay lại đi theo hôn thê của mình, nhìn

khuôn mặt vui vẻ của nàng mà vô cùng hài lòng. Trước kia nàng không
mấy khi cười, phái nữ mà nghiêm túc quá sẽ hết dễ thương. Sống trên đời
không nên nhăn nhó mãi, về sau cứ thế này thì tốt biết bao, chàng có thể
đưa nàng đi khắp nơi nhìn đó đây, đi mệt thì dừng chân định cư luôn. Tạo
một tòa thành, nuôi thêm mấy tượng đất cấp thấp để lo liệu những việc
nặng, nghĩ thôi đã thấy tuyệt rồi.

Nàng nhổ rất nhiều rau dại chất thành một đống, không có đồ đựng

nên ngoắc tay gọi chàng qua. Lệnh chủ vừa chạy vừa nhảy đến trước mặt
nàng, vừa nói vừa toan cởi quần, “Hôm nay ta mặc quần dài, có thể thắt hai
đầu ống quần lại, một ống đựng rau dại, một ống đựng trái cây.”

Vô Phương trắng bệch mặt, nghiêm nghị quát chàng: “Dừng lại,

không được cởi! Sao có thể đựng đồ ăn trong quần chứ?”

Lệnh chủ rơi vào thế khó, nghĩ một lúc mới ngắt lá cây giơ lên trong

gió, biến ra hai cái túi rồi giúp nàng bỏ rau dại vào.

Rất hiếm khi thấy thoải mái như thế, Vô Phương chống nạnh đứng

trên sườn núi nhìn ra xa, thở dài cảm thán: “Tiếc thật, không có nắng nên
cỏ dại không nở hoa được.”

Lệnh chủ nghe vậy, tiếc nuối bảo: “Ta không biến ra mặt trời được, ta

chỉ là biết nặn bùn thôi. Có điều nương tử thích hoa dại sao? Nếu thích thì
ta sẽ tặng nàng cả núi.”

Chàng vừa dứt lời, hoa khắp đồi núi lập tức nở rộ với tốc độ mắt

thường có thể thấy được. Tay chàng chỉ về hướng nào thì cơn sóng màu sắc
cuồn cuộn phủ đến nơi đó, tạo thành một biển hoa bất tận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.