HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 338

Vô Phương nhìn cái đùi ếch trước mặt, lớp da bên ngoài được nướng

vàng rụm mướt mỡ. Tài nấu nướng của lệnh chủ luôn rất tốt, có điều đùi
ếch này quả thực quá lớn rồi, to bằng cả tay người trưởng thành, nhìn là
biết không phải thịt ếch bình thường. Nàng hỏi với vẻ bài xích: “Đây là
gì?”

Lệnh chủ toan giải thích thì Ly Khoan Trà ôm mình ếch ăn nhồm

nhoàm một miệng đầy dầu mỡ nói chen vào: “Là ếch nghìn tuổi ạ. Nó là
đặc sản của núi Vạn Tượng, đầu mọc sừng, ăn vào có thể sống lâu nghìn
tuổi.”

Vô Phương kinh hãi, “A di đà Phật, nó đã tu luyện được nghìn năm rồi

mà vẫn không thoát khỏi ma trảo của ngài.”

Lệnh chủ tỏ ra vô tội, “Con này đâu có hiếm thấy, trong núi Vạn

Tượng bắt được một đống. Tám nghìn năm trước nó đã nằm trong công
thức nấu nướng của ta rồi, không chỉ ta mà rất nhiều yêu quái cấp cao cũng
dùng nó để tăng thêm tu vi. Nàng cứ coi nó là bữa sáng, ăn hai miếng cũng
được. Ta đặc biệt bắt về cho nàng để giúp nàng củng cố linh sực đấy, ăn
xong một trăm năm tới nàng sẽ không cần luyện khí nữa, có nhiều thời gian
yêu đương với ta hơn, như vậy không tốt sao?”

Có thể nói lệnh chủ luôn tận sức trong việc lấy lòng hôn thê, hễ là thứ

có lợi cho nàng là liền nghĩ cách lấy được tặng nàng. Tuyết liên trên núi
Quả Ngân rồi ếch nghìn tuổi nơi này, có thứ nào không phải là trân phẩm
mà kẻ khác mơ tưởng đâu? Có ai còn sống mà không biết dùng tới não chứ,
ví dụ như leo núi cần tìm đường tắt, có thể tiết kiệm được sức lực thì sao
không tiết kiệm?

Lúc trước lệnh chủ không sát sinh, nhưng sau khi bị biếm đến Phạn

Hành Sát Thổ, phát hiện nơi này yêu nghiệt hoành hành chẳng có lấy cả
cọng cỏ, không ăn vật sống thì phải chết đói. Chàng cũng không phải là
Phật Tổ mà có thể cắt thịt đút ưng*, sống là bản năng mà cũng là vốn liếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.