HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 339

Nên chàng mới phá giới thôi ăn chay, và đã bước lên con đường mày thì sẽ
không có lối về, chưa kể thịt thà đương nhiên có sức hút hơn rau cỏ nhiều.
Sau đó càng ăn càng quen, càng ăn càng ngon miệng, thi thoảng lại thịt hai
con ếch nghìn năm coi như thêm vị, giống như ăn nhiều củ cải thì sẽ muốn
ăn dê hay bọ cạp vậy, chú trọng phối hợp chay mặn.

(*Điển tích Phật cắt thịt mình cho ưng ăn để cứu chim bồ câu.)

Tuy vị hôn thê là mẫu hình thiện lương một lòng hướng Phật, không

đành lòng phá hoại tu vi nghìn năm của kẻ khác. Nhưng nàng đâu hiểu, ếch
ở đây có luyện tới mười nghìn năm thì cũng vẫn chỉ là ếch, vì chúng không
kết được nội đan, chỉ có thể thở sống qua ngày thôi.

Hôn thê cố chấp nói: “Ta không ăn, đa tạ, ngài cứ ăn đi.”

Nàng chuyên ném lòng tốt của chàng xuống cống rãnh thôi.

Lệnh chủ vẫn giơ đùi ếch, ống quần dưới áo choàng đen bay phần phật

trong gió sớm, “Ta chỉ hy vọng nàng được khỏe mạnh trường thọ…”

Sát hung mà thấy mệt thì không phải là điềm tốt. Tu vi của nàng đều

nằm trên cơ thể, bên trong không linh hồn cũng không tinh phách, nói biến
mất là sẽ biến mất ngay. Lệnh chủ ảo não, chàng đã thích ứng với cuộc
sống có mục tiêu để theo đuổi rồi, chỉ cầu nương tử sống thọ thiên thu đời
đời bất diệt thôi. Ngộ nhỡ nàng đi trước, chàng phải thủ tiết thì sống còn gì
thú vị nữa.

Chàng nhìn nàng tao nhã ngồi xếp bằng, lẳng lặng điều tức, đùi ếch

dần nguội đi trong màn sương. Rồi chàng xoay sang nhìn Cù Như, “Tiểu
điểu, ngươi ăn không?”

Cù Như rề rà đi tới, xé một miếng thịt trên bắp đùi to tròn, thay chàng

đưa tới trước mặt Vô Phương, “Sư phụ à, Yêu giới vốn là nơi cá lớn nuốt
cá bé, người ở uế thổ mà cứ ăn chay, lại không được tắm nắng thì da sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.