HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 356

Kết cục buồn, lãng phí hơn sáu trăm năm mới nghiệm ra chân tướng,

sáu trăm năm với con người khá dài đấy. Lệnh chủ thấy rất hài lòng, nếu
không nhờ chàng giải quyết nhanh chóng, nữ quỷ kia đợi hẳn một nghìn
năm rồi sao, còn không phải vẫn đau đớn thắt ruột thắt gan với gã thư sinh
đang vùng vẫy kia sao.

“Nhân duyên tốt đâu dễ tới, nữ quỷ tuy si tình nhưng tiếc là số cô ta

xấu, không đợi được nam nhân như ta.” Lúc đi xuống cầu Nại Hà, lệnh chủ
vẫn còn đang tự khen mình.

Cầu Nại Hà chính là cửa ải trước khi vào Âm Ti, qua khỏi cầu là địa

phận của thành Phong Đô tự do phát triển. Vô Phương dõi mắt nhìn về nơi
xa, một tòa cung điện khổng lồ tọa lạc trên vùng đất mênh mông trùng điệp
màu đỏ của hoa bỉ ngạn, từ rất xa vẫn có thể nhận thấy quy mô đồ sộ của
nó. Tối tăm hơn song cũng khoáng đạt hơn, đây chính là cảm giác đầu tiên
Phong Đô đem đến cho nàng. Ngọn đèn tù mù là chỉ dẫn duy nhất trong
màn đêm, nàng gọi Cù Như rồi rảo bước đi nhanh về phía đó.

Lệnh chủ bảo nàng đi chậm thôi, “Nàng sợ bọn họ không đến chào

đón à?” Sau đó chàng cố ý lớn tiếng thở dài, “Nam tử một lòng như ta đây,
Diễm cô nương mãi không quý trọng thì sau này sẽ hối hận đấy.”

Ai ngờ lời buột miệng lại đổi lấy sự giễu cợt vô tình từ nàng, “Ngài

bảo mình một lòng, vậy trong mười sáu thành Ô Kim có thành nào ngài
không để lại sính lễ không? Hôm nay ngài quấn lấy ta, chẳng qua vì ta là
người đầu tiên động tới đầu thương, nếu đổi thành người khác thì ngài vẫn
một lòng một dạ với người ta như vậy?” Nàng phồng má hừ lạnh khinh
miệt: “Bạch Chuẩn, ta không bóc trần khiếm khuyết của ngài, ngài không
biết thân biết phận mà còn ở đó tự khen mình, mặt mũi của ngài đâu rồi hả?
À, ta quên mất, ngài vốn không có mặt, ngài là một lão yêu quái không cần
mặt mũi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.