HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 519

Lệnh chủ nhớ lại, rồi chậm rãi lắc đầu, “Lúc hình thú ở nơi dã ngoại

hoang vu muốn đánh thì đánh, còn lúc hình người lại trốn trong động phủ,
ta không thể bám lấy cửa sổ nhà người ta được. Nương tử nàng muốn xem
hình người sao? Ta có bộ sưu tập ba mươi hai loại động vật, nếu như yêu
cầu không cao thì xem cũng rất có ý nghĩa.”

Nàng bực tức trừng mắt với chàng, “Vậy là đến bây giờ ngài vẫn

không biết gì hết, thế mà muốn ở đây kiếm cơm?”

Lệnh chủ ngẫm nghĩ lại, “Cũng chẳng thể nói là không biết gì được,

tất cả nguyên lý ta nắm rõ hết, mấy thứ này đều là bản năng mà.”

Do không chịu nghiên cứu chi tiết nên mới chỉ biết cơ bản, chàng học

được cách chưng diện tô điểm mình khi tìm phối ngẫu của động vật, học
được cách hít hà ngửi mùi làm quen, biết nên đi đâu để tìm đường ra, song
lại không hiểu được tinh hoa của những nụ hôn là mơn trớn là quấn quýt.

Vô Phương cảm thấy may vì kiến thức của mình về mặt này khá rộng,

học hỏi tích lũy cả nghìn năm qua nên dù sao cũng dày dạn kinh nghiệm
hơn lệnh chủ nghịch bùn mười nghìn năm nhiều. Nàng ôm lấy mặt chàng,
để môi mình chạm vào môi chàng, sau đó dùng đầu lưỡi lướt qua môi
chàng, cơ thể lệnh chủ lập tức cứng lại. Chàng như phát hiện được bí mật
thần kỳ, *ưm* một tiếng rồi há miệng, nàng nhân lúc ấy xông vào, quấn lấy
lưỡi chàng kéo ra, còn cắn nhẹ lên lưỡi chàng trêu chọc.

Đúng là chua xót, nàng não nề nghĩ. Từ Bắc chí Nam, từ trên xuống

dưới, nào có cô nương nào xui xẻo như nàng, tìm một nam tử nhìn thì tháo
vát, nhưng thực chất đến cả hôn cũng phải để nàng hướng dẫn. Có thể đoán
được trong tương lai gần, lệnh chủ mặc quần cụt hình hoa sẽ có dáng vẻ
khổ sở thế nào, nếu đến cả động phòng cũng phải để nàng chủ động thì đau
lòng quá rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.