HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 520

Cũng may lệnh chủ không phải ngu dốt, sau khi được ‘sư phụ’ chỉ

dẫn, chàng liền biết khai phá sáng tạo thêm, tối ưu hóa mọi tài nguyên.

Đã nếm được mùi vị của đường mật, chàng cảm thấy hôn thê là một

bình mật to lớn, kỳ diệu đến không ngờ. Chàng vẫn cho rằng hôn chẳng
qua chỉ là môi chạm môi chào hỏi nhau, chẳng dè trong đó còn có cơ quan
trùng trùng điệp điệp để khám phá đào sâu. Thế là chàng cuốn rịt lấy nàng,
cơ thể và bờ môi gắn liền, nghiêng đầu bên này rồi sang bên kia…

Theo bản năng lệnh chủ hạ hông xuống, nghe thấy nàng kinh hoàng

hít vào một hơi thì cảm thấy mình đã được coi như là nam giới chân chính,
đã rất viên mãn, rốt cuộc chàng cũng có thể khiến hôn thê điên đảo thần
hồn rồi.

Vô Phương xấu hổ nghĩ, có lẽ trong thiên tính của sát hung có phần

dâm dục, nên khi dính vào rồi nàng liền chẳng thể ngăn được, trái lại còn
thích cùng chàng quấn quýt như thế, thích gương mặt lẫn cơ thể chàng, cả
ngộ tính của chàng nữa. Vị này dẫu khờ nhưng tuyệt đối không phải là
hạng hết thuốc nữa. Kể ra thì chàng cũng thông minh đấy chứ, biết tiến biết
lùi, nặng nhẹ có chừng mực, không cắn đau nàng, cũng không nghiến dập
bờ môi nàng.

Nàng quyến luyến đẩy chàng ra, còn hôn nữa thì sẽ muốn làm chuyện

xấu mất.

Hình như lệnh chủ vẫn chưa thỏa mãn, gò má đỏ bừng, ánh mắt sóng

sánh, “Nương tử sao thế? Không đúng sao?”

Rất đúng, thật sự đúng vô cùng. Nàng nằm trên nhụy sen, lim dim

mắt, giơ tay vuốt ve gò má chàng, “Nhớ đấy, không được phép truyền bản
lĩnh học từ chỗ ta ra ngoài. Chàng mà rục rịch muốn thử với cô nương khác
thì coi chừng ta đập gãy chân chàng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.