HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 521

Chàng sung sướng đồng ý, “Nàng yên tâm, ta chỉ hôn nàng thôi. Vừa

rồi đấy… ta thích vô cùng. Cảm giác giữa hai ta thật sự không hề tệ, chi
bằng thuận tiện động phòng luôn đi nhé!”

Chàng nói xong thì toan nhào lên, nàng cười lắc đầu, “Đợi ta chính

thức gả cho chàng rồi chúng ta hãy bàn chuyện động phòng. Đừng có cả
ngày lải nhãi về chuyện này mãi, bị người khác nghe thấy thì sao.”

Lệnh chủ ai oán rù rì như con thú nhỏ, song rốt cuộc vẫn lấy lùi làm

tiến, chỉ ôm chặt eo hôn thê mà không làm gì khác.

Hạnh phúc đôi lứa thế này, Vô Phương không ngờ mình lại có cơ hội

thưởng thức. Nàng luôn cảm thấy cách xa hồng trần, làm bạn cùng đèn
xanh Phật cổ mới là thành tựu lớn nhất. Song bây giờ so sánh thì mới phát
hiện tình cảm ấm áp thật sự mê người hơn hương khói lạnh tanh cùng bốn
bức tường. Dục tính chưa bỏ, lục căn không tịnh, xem ra nàng không thể tu
thành chính quả rồi, thôi thì cứ nghịch bùn với chàng đi vậy.

Sau khi tự quy Yểm Đô thành nhà, hạnh phúc của đám tượng đất liền

trở thành mối quan tâm hàng đầu của nàng, “Ở Yểm Đô có hơn mười nghìn
tượng bùn, để nặn cho mỗi tên một bạn đời thì chàng phải tốn ba nghìn năm
là ít.”

Sau khi được khai sáng lệnh chủ liền trở nên như không còn xương,

chàng tận tình dính lấy hôn thê, đáp qua loa: “Đâu phải quốc gia nào dân cư
đều có đôi có cặp đâu, không nói ai khác cứ nói ta đi, độc thân hơn mười
nghìn năm, nỗi đau của ta nào có ai hay? Tượng nữ cần phải nặn từng bước
từng bước, tên nào có thể lọt được mắt xanh người ta thì được cưới vợ
trước, còn không may mắn thì chậm hơn một hai năm. Loại chuyện này
phải chú trọng duyên phận, bắt bọn chúng cạnh tranh một chút cũng chẳng
có gì không ổn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.