HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 523

Vô Phương vẫn ngồi trên đóa sen lớn, cụp mắt khinh bỉ nhìn chàng.

Chàng khoát nước, cảnh tượng dập dềnh khiến kẻ khác ‘không dám nhìn’,
vừa khoát vừa ra vẻ cảm thán: “Giờ mà có bầu rượu thì hay biết mấy! Rượu
ngon, mỹ nhân, sen đỏ, biển xanh, còn cả bổn đại vương độc nhất vô nhị…
Sảng khoái trong đời cũng chỉ đến thế mà thôi.”

Vô Phương thở dài, thở ra ngoài cả cơn nóng cùng xấu hổ đi. Nàng

ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời Kính Hải không ngờ lại chi chít sao, nhưng so
với thảm sen lửa trên mặt biển thì quả thực có chút nhạt nhòa.

Lệnh chủ bơi tới, chống hai tay lên cánh đóa sen Vô Phương đang

ngồi, “Nương tử, có phải nàng đang tiếc vì không thấy được trăng sáng
không?”

Sau đó chàng chỉ tay, một luồng sáng mạnh bắn ra từ đầu ngón tay

chàng bắn thẳng lên trời. Ban đầu ánh sáng của nó cực kỳ chói mắt, khi lên
giữa không trung, ánh sáng dần dần dịu đi, chỉ còn lại chùm chỉ bạc bay
quanh thành hình quả cầu. Nàng không biết đó là gì, cho rằng lại là trò ảo
thuật của chàng, song chàng lại bảo: “Không phải, đó là nội đan của ta, ta
mất rất nhiều thời gian mới luyện thành đấy.”

Vốn tộc bọn họ chẳng cần thứ đồ này, bởi vì trời sinh đã có linh lực,

gốc gác chính là giấy thông hành, đi đến đâu cũng được ngưỡng mộ. Tuổi
thọ bọn họ không dài, sau hai nghìn năm đều hoặc tắm lửa hoặc phi thăng,
viên châu kia thật sự rất dư thừa, có cũng vô ích. Nhưng chàng lại khá đặc
biệt, sau khi vượt qua đại kiếp lại chọn sống tiếp, vì để bắt kịp trào lưu mà
chàng ngày đêm suy nghĩ tạo ra một viên nội đan, cất giữ tám nghìn năm
linh lực trong đó. Bởi sau lưng còn có Yểm Đô đầy tượng đất, chàng muốn
dự phòng ngộ nhỡ ngày nào đó mình phải rời đi, có thể để viên đan này lại
cho họ làm di sản.

Đã quái lạ thì nội đan cũng không giống kẻ khác. Vô Phương thốt lên

ngạc nhiên: “Lớn thật đấy…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.