HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 522

Vô Phương lẳng lặng nghe, phát hiện chẳng biết từ lúc nào tay chàng

lại mò lên eo nàng xoa nắn. Chê chàng quá bám người, nàng muốn đẩy
chàng ra nhưng chàng vẫn một mực áp sát. Nàng nghiêng đầu nhìn chàng,
“Chàng làm gì vậy hả?”

Lệnh chủ ngạc nhiên kêu lên: “Nương tử, nàng gầy thế mà bên hông

có thịt thừa này.” Dứt lời chàng lập tức bị nàng đạp một phát, rơi tõm
xuống nước.

Đó không phải là thịt thừa, mà là nguyên anh của nàng. Không như

con người, hồn phách của sát hung không có thân xác vững chắc để nương
tựa. Các sát hung như nàng luôn có một chiếc túi be bé làm bằng da, bên
trong chứa nguyên anh, nếu thân xác bị hủy, nguyên anh liền phân tán, gặp
được thần tiên chịu thu nhận thì có lẽ mười triệu năm sau, bọn họ sẽ còn có
cơ hội hạ thế. Dĩ nhiên tỷ lệ đó cực kỳ nhỏ, gần như là vô vọng.

Bị rơi xuống nước song lệnh chủ vẫn khá ung dung, nước Kính Hải

không sâu, không có bùn cát, đáy biển là một mặt kính thiên nhiên, chàng
trườn tới lui trong nước, áo choàng đỏ tản rộng theo làn nước, nom vô cùng
khoan thai tự đắc.

Cả người lệnh chủ ướt đẫm, áo choàng dính chặt cơ thể, đường cong

uyển chuyển cùng bờ ngực cường tráng khiến nàng đỏ mặt đến tận mang
tai. Chàng lau nước trên mặt đi, cười tươi rói nằm lơ lửng trên mặt biển.
Làn da bị ướt càng thêm phần bóng bẩy, da chàng tuy trắng nhưng là kiểu
trắng khỏe mạnh, thế nên món trang sức diêm dúa trên tai với trên tay
không hề khiến chàng trở nên nữ tính, trái lại còn có vẻ bí ẩn, đầy vẻ Phật
tính siêu nhiên.

Chàng tiếp tục ở trong nước khoe mẽ, “Nương tử, xuống đây đi, nước

ở đây không lạnh tí nào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.