HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 573

đến tát nước thả đèn cầu duyên sao, chẳng lẽ ghi chép trong sách đều là gạt
người cả? Y và Ly Khoan Trà bám chặt cánh tay lệnh chủ, để chàng đưa
bay lên rồi lại hạ xuống, tốc độ của lệnh chủ quá nhanh, dù Ly Khoan
không mở mắt nổi thì y vẫn cố mở lớn. Chẳng ai biết được ý chí kiên định
một kẻ lưu manh kiềm nén bảy trăm năm để tìm kiếm tình yêu có thể bùng
phát tới cỡ nào cả. Y rất chú trọng đến duyên phận, nếu may mắn tìm được
cô nương thích hợp với mình, y dự định sẽ mua ít ruộng đất nuôi dê nuôi
bò, vui vẻ ở lại nhân gian sống hết một trăm tám mươi năm, để giấc mộng
của mình được viên mãn.

Kết quả thực tế khác xa lý tưởng, y bần thần trước dòng sông dài gần

nửa ngày. Trong cơn tức giận y bắt đầu cởi áo tụt quần, định nhảy xuống
nước tắm một trận cho đã.

Dưới bầu trời sao, ánh mắt lệnh chủ lắng đọng sự thông tuệ thâm thúy.

Chàng im lặng hồi lâu rồi nói với vẻ sâu xa: “Lúc gần đến Trung Thổ, bổn
đại vương đã nhận ra điều chẳng lành rồi. Quốc gia này bề ngoài thì rực rỡ
gấm hoa, nhưng thực chất lại tràn đầy hỗn loạn…”

Ly Khoan Trà không nhận ra được gì cả, bèn hỏi: “Sao chúa thượng

nhìn ra được?” Vừa dứt lời thì đuôi mắt cậu ta chợt liếc thấy một ông già
tay xách chiêng đồng đang nhìn mình chằm chằm.

Thế rồi ông già bỗng nhiên giơ hai tay lên, chuông đồng rơi xuống

mặt đất kêu cái *cheng*, cuống cuồng rảo chân bỏ chạy, vừa chạy vừa la:
“Có quỷ, cứu mạng!” Giọng bóp méo như bị nước đưa đẩy.

“Ngươi nhìn đi.” Lệnh chủ bất đắc dĩ chỉ tay về phía ông già chạy đi,

“Ông ta từng thấy quỷ rồi ư? Trên đời này có con quỷ nào hoàn mỹ như ta
không? Nhất định ông ta đã gặp chuyện đáng sợ hoặc có tin đồn nào đấy,
tạo thành bóng ma trong lòng cho nên nửa đêm thấy gì cũng thành quỷ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.