HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 584

La Sát vương nhìn vẻ mặt bình thản của chàng mà thật sự đắn đo suy

nghĩ, có điều kết luận đương nhiên vẫn là không thể, “Bây giờ ngươi dùng
chân thân ra ngoài chạy hai vòng thì chuyện này coi như xong, ta sẽ lập tức
trả lại phu nhân cho ngươi. Cần gì phải vòng vo lãng phí thời gian như thế,
ở đây ai cũng bận rộn.”

Lệnh chủ từ tốn lắc đầu, “Đâu có đơn giản như thế. Ngươi thả người

trước đi rồi ta sẽ nhập thế. Ngươi không cần phải lo lắng gì hết, ta lấy nhân
phẩm của mình ra bảo đảm, tuyệt đối nói được là làm được.”

La Sát vương chắp tay khoan thai bước đi, thật lúc lâu sau mới nói:

“Dựa vào đâu mà muốn bổn quân thả người trước?”

Lệnh chủ nở nụ cười hết sức phong lưu, “Vì ta không tin ngươi, ta chỉ

tin chính mình.”

Lời giải thích này nghe đúng là hợp tình hợp lý, Ly Khoan và đại quản

gia nhìn nhau, bụng cầu khẩn đại ma đầu mau đồng ý đi, dù gì xưa nay đâu
có ai chê bai được gì về nhân phẩm của lệnh chủ, được bảo đảm như thế rồi
thì có thể nói là một vốn bốn lời đấy.

Nhưng La Sát vương đã hết sạch kiên nhẫn rồi, gã nghiến răng hỏi

lệnh chủ: “Bạch Chuẩn, ngươi coi ta là đồ ngu à?”

Lệnh chủ vô tội so tay, “Ta đâu có nói vậy, là tự ngươi nói mà. Bây giờ

chúng ta đang bàn chính sự, hễ tức giận thì lời nói ra sẽ không có ý nghĩa gì
đâu đấy.”

Xem ra lệnh chủ là dạng không thấy mồi thì không chịu vào bẫy, La

Sát vương cũng hiểu được. Trên gương mặt của bậc đế vương nở nụ cười
khó lường, “Thế này đi, đã mấy ngày lệnh chủ không gặp tôn phu nhân rồi,
nhất định là rất lo lắng cho an nguy của nàng. Bổn quân cho ngươi nhìn
một chút trước, sau đó hãy quyết định có cứu nàng hay không, như vậy có
lợi cho việc thúc đẩy hợp tác hơn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.