HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 605

giùng giằng bảo không cần lại bị nàng lườm, “Phải chóng khỏe, đừng có
trở thành gánh nặng cho ta. Ngươi nhìn thấy bóng đen ở xa xa kia chứ, đó
hẳn là một ngọn núi khác. Nơi này đã không được thì chúng ta nghĩ cách
đến đó xem thử đi, nói không chừng ở đó có đường ra đấy.” Nàng nghiến
răng nói: “Ta nhất định phải ra ngoài, ta không thể bị vây chết ở đây được.”

Nhờ ánh lửa, vẻ đẹp luôn bị bóng đen che mất của nàng được chiếu

sáng, trong mắt đầy sự kiên định, lấp lánh tia sáng lành lạnh vì có mục tiêu
rõ ràng.

Minh Huyền chưa từng thấy Vô Phương như vậy, nàng lau tay chân

cho y để giúp hạ nhiệt nhưng lại hơi mạnh tay, y đau nhưng vẫn không hề
lên tiếng.

Qua hồi lâu sau y mới đột nhiên hỏi: “Sư phụ còn đang giận vì ta đã

lừa sư phụ nhiều như thế à?”

Trước tình cảnh hiện giờ thì chút chuyện nhỏ đấy không đáng để nhắc

tới. Nàng đưa mắt nhìn bốn phía, lẩm bẩm nói: “Ta chỉ muốn thoát ra khỏi
đây.”

“Vì bên ngoài có người sư phụ nhớ nhung sao?”

Y vừa hỏi thế, động tác trên tay Vô Phương thoáng khựng lại, nhớ đến

khuôn mặt của Bạch Chuẩn, lòng nàng dâng lên nỗi niềm đau đớn.

Nàng ở đây kêu trời trời không đáp, chàng ở ngoài sẽ là cảnh tượng

thế nào đây. Qua thời gian bên nhau lúc trước, nàng biết chàng là một kẻ có
trách nhiệm, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc nàng. Nàng vẫn ôm lòng tin chờ
đợi, nhưng nơi này quả thật khiến người ta tuyệt vọng. Có lúc nàng lại nghi
ngờ, lo lắng chàng sẽ như lúc tiểu tiên giữ đèn bỏ đi khi trước, tưởng nàng
cũng đi mất, chỉ đau lòng một chút tượng trưng, sau đó sẽ lại đi tìm mùa
xuân mới của mình…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.