HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 613

bén và móng nhọn như nhau. Vô Phương thấy trên kết giới xuất hiện vô số
kẽ hở nhỏ, trở nên mỏng đi và giòn yếu như băng vụn trên mặt sông mùa
xuân. Bị vô số móng vuốt đè lên, cuối cùng kết giới cũng biến mất. Nàng
hít một hơi, rút roi cốt từ bên hông ra… đại khai sát giới một trận thôi, cũng
không phụ lòng làm sát hung kiếp này.

Bầy La Sát ở bên ngoài chen chúc nhau vào, con đằng trước đi chậm

là liền bị con phía sau vượt lên đạp văng ra. Vô Phương cắn chặt răng, giơ
roi thủ thế, lúc đang định liều mạng thì một luồng sáng xanh dâng lên từ
đường chân trời, bay thẳng vào giữa không trung. Dải sáng kia mới đầu chỉ
rộng chừng ba tấc, sau đó dần dần lan rộng, rồi nó bỗng trở nên chói lòa,
chiếu sáng toàn bộ đồng cỏ. Đại quân La Sát hốt hoảng, rối rít dừng bước,
trơ mắt nhìn bầu trời dần nứt ra, tựa như ngọn đèn lưu ly bị đập rạn. Chúng
xoay người tính chạy về trong núi, nhưng đã không còn kịp nữa rồi, trời đất
sụp đổ, ánh nắng xuyên phá bầu trời đêm rọi xuống, như dòng nước ở
Thiên Giản trong chớp mắt lấp đầy thế giới.

Đã ở quá lâu trong bóng tối, nên khi thấy ánh nắng thì chói mắt vô

cùng, Vô Phương che mắt, chỉ nghe thấy xung quanh đều là tiếng kêu gào.
Bầy La Sát không thể gặp ánh mặt trời được, có lẽ đã bị cháy rụi cả rồi!

Trong lòng nàng biết, nhất định là Bạch Chuẩn tới cứu nàng, tuy nhiên

càng cuống càng chẳng thể mở nổi mắt. Vất vả lắm nàng mới thích ứng
được, đương lúc còn mơ màng thì thấy giữa thung lũng ở hai núi có một
bóng dáng ngược sáng đang bước đến, không nhìn rõ được mặt, chỉ thấy
được hình dáng cơ thể chàng, vai rộng eo hẹp, cao thẳng như tùng trúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.