HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 612

chia ra không đủ nhét kẽ răng này mà mạo hiểm lớn thế không?

Nhưng cũng có con thèm thuồng tới nỗi đầu óc mụ mị, đưa ra đề nghị

tồi đến nỗi không thể tồi hơn, “Thế này đi, chúng ta cứ ăn trước, nếu đại
vương hỏi đến thì cứ nói bọn chúng rơi vào biển đao chết chìm rồi. Thi thể
để không cũng bốc mùi, vì không muốn lãng phí lương thực nên chúng ta
hầm một nồi canh trước khi thịt bị hỏng chia cho tất cả, thế nào?”

Ánh mắt của nhiều con La Sát lập tức sáng lên, biện pháp tốt lắm,

không có tí sơ hở nào! Mới đầu bọn chúng còn sợ không thể ăn nói, nhưng
đã có cách giải quyết rồi thì bắt đầu rục rịch, chúng nhao nhao bên ngoài
kết giới đòi thử, thậm chí còn khuyên nhủ bọn Vô Phương: “Tự các ngươi
ra đây đi, bọn tao có thể đảm bảo để các ngươi chết không đau đớn. Nếu
còn ngoan cố kháng cự thì cuối cùng các ngươi cũng sẽ chết vì đói thôi,
chết đói ốm nhách hà. Các ngươi chết một cách khổ sở, mà bọn tao ăn cũng
chẳng đủ no, không có ý nghĩa gì.”

Nên biện pháp cùng có lợi là thôi chống cự, ngoan ngoãn đi ra để

chúng ăn ư? Hình như họ đã đánh giá cao đám quỷ La Sát này rồi, thức ăn
ngon trước mặt, lời của đại vương liền trở nên vô tác dụng, bọn chúng chỉ
nghĩ đến chính mình.

Ham muốn ăn uống đúng là vấn đề khó khăn từ thời thiên cổ mà.

Vô Phương đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, đã không tìm được đường ra,

cuối cùng cũng khó tránh khỏi phải đánh nhau một trận thôi, sớm một ngày
hay chậm một ngày thì có gì khác đâu?

Nàng nhìn Minh Huyền, y xách kiếm, lảo đảo đứng lên, dù chết cũng

phải chết một cách đường hoàng.

Kết giới e không chống đỡ được bao lâu nữa, bầy La Sát càng lúc càng

đông, vây thành ba vòng trong ba vòng ngoài bao lấy họ. Những bộ mặt kia
xấu xí quái gở đến đủ hình đủ dạng, nhưng con nào cũng có răng nanh sắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.