HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 610

Thấy nàng ra vẻ không liên quan, y dần trở nên tức giận, “Nếu cả đời

này chúng ta không ra được đây, nàng sẽ không còn được gặp lại Bạch
Chuẩn nữa, nàng sẽ thế nào?”

Nàng nghiêm túc ngẫm nghĩ, cảm thấy dù không có Bạch Chuẩn nàng

cũng sẽ không chấp nhận y, “Ta không sao, ta có thể sống rất lâu, tu hành ở
đâu cũng như nhau cả. Đáng tiếc cho ngươi thôi, ý sinh thân sẽ già, đời này
không làm được hoàng đế, Trung Thổ cũng sẽ bị La Sát vương biến thành
La Sát Quỷ quốc thứ hai, tính ra thì trách nhiệm của ngươi nặng hơn ta
nhiều.”

Không còn cách nào lay chuyển nàng nữa rồi, Minh Huyền bắt đầu

nghi ngờ, có phải nàng đã phát hiện được gì rồi không, chứ sao từng câu
từng chữ của nàng lại xéo sắc đến thế?

Y không thể không thay đổi thái độ, chán nản nói: “Sư phụ, nàng cứ

nhất định phải đâm vào chỗ đau của ta sao?”

Vô Phương bật cười, “Chỉ đùa chút thôi mà, ta muốn khích lệ ngươi

chớ từ bỏ, bên ngoài còn có giang sơn tươi đẹp đang chờ ngươi cai quản
đấy.”

Sau đó cả hai đều im lặng, không nói thêm gì nữa. Ánh lửa hừng hực

cuối cùng cũng đã thu hút đám La Sát ở trên núi mò đến. Lúc ngẩng đầu
nhìn, họ mới phát hiện chúng đã quây thành một vòng lớn ở bên ngoài kết
giới, con nào con nấy cũng mở to hai mắt nhìn sững, có lẽ không hiểu nổi
tại sao họ lại dám táo bạo như vậy.

Vô Phương nhíu mày, “Nhìn cái gì? Có gì mà nhìn hả?”

Nữ La Sát đã từng quen biết phấn khởi kêu lên: “Xem đi, tao đâu có

nói sai, một nam một nữ, thịt ngọt ơi là ngọt.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.