HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 611

Ngọt thế nào cả đám đều nhìn ra, nhưng cấp trên đã chỉ đích danh

không được động tới, nhìn không thì được, nhưng hạ thủ thì lại chẳng có
gan.

“Các ngươi làm thế có nghĩ đến cảm nhận của La Sát không vậy?”

Con La Sát dẫn đầu dùng cả hai mắt mà lườm, định lực không đủ nên nước
dãi chảy đầy đất.

Khảo nghiệm giới hạn nhẫn nại của La Sát… không chỉ là coi thường

sự an toàn của chính họ mà còn là sự khiêu chiến sự tự chủ của tộc La Sát.
Thợ săn thấy con mồi luôn có phản xạ theo điều kiện rất trực tiếp, con
ngươi tụ lại, tim đập mạnh, nước dãi bắt đầu bài tiết nhiều hơn… Con La
Sát dẫn đầu dời chân đi vì đế giày cũng sắp ướt nhẹp rồi. Đối với loại mồi
biết rõ thịt mình ngon mà còn công khai lắc lư trước mặt chúng, gã cực kỳ
phỉ nhổ.

“Tao cảm thấy… Nếu chính chúng cũng không quan tâm tới mạng

mình thì chúng ta cũng không cần cân nhắc thay chúng nữa.” Một con La
Sát vừa nói vừa dán mặt vào tầng kết giới.

Kết giới vô hình, không nhìn thấy được song lại sờ được. Con La Sát

lặng lẽ đưa tay ra sờ, lành lạnh, còn bóng loáng. Nó co ngón tay thử gõ gõ,
có tiếng *cốc cốc* nhẹ vang… Không có chùy sắt để đập phá, nó bèn dùng
sức ụi đầu về phía trước, chỉ cần chui đầu vào liền có thể phá kết giới, đến
lúc đó thịnh yến liền bày sẵn rồi.

Từ bên trong nhìn ra ngoài, gương mặt bị đè ép đến vặn vẹo của con

La Sát trông vô cùng buồn nôn. Minh Huyền nhỏm dậy nói: “Chớ quên đại
vương của các ngươi đã ra lệnh, không cho phép các ngươi động đến một
sợi lông măng của bọn ta.”

Đại đa số La Sát sợ hãi ra mặt, đúng thế, thịt tuy ngọt, nhưng ngộ nhỡ

đại vương trách tội thì chính là chuốc họa vào thân. Có cần vì phải chút thịt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.