HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 649

kia, lập tức chúi đầu sà xuống. Để đề phòng vệ sĩ trước cung Minh Huyền
lại kêu la om sòm, Cù Như tiên hạ thủ vi cường, nổi gió thổi cát che lấp
tầm mắt bọn họ trước mới đáp xuống, thu hồi hai cánh, sửa lại xiêm y tóc
tai, chậm rãi bước đến trước cửa điện, giơ tay đẩy cửa ra rồi nhấc chân
bước vào.

Nhà của người Trung Thổ lớn thật! Bên trong được bày biện tao nhã,

có giường lớn treo rèm tơ lụa và cả mặt gương đồng thau to tròn. Một
người mặc y phục gấm đứng trước gương, hình như vì cô bé bỗng xông vào
mà giật mình, ngớ người nhìn cô bé.

Cẩn thận nhìn lại, thấy rõ là Chấn Y, Cù Như liền tung tăng chạy đến,

“Sư đệ, ở Phạn Hành đã từ biệt nhau mấy tháng rồi, ta nhớ đệ muốn chết.”

Minh Huyền chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, một luồng huyết khí xông

thẳng lên đầu. Nhìn ra sau lưng cô bé, không có ai đi cùng, y bất giác lùi về
sau, “Nghe nói sư tỷ sẽ đến Trường An, nhưng chẳng ngờ lại nhanh đến
thế…”

“Có phải rất ngạc nhiên vui mừng không?” Cô bé che miệng cười

khúc khích, “Chủ yếu là do biết có tung tích về đệ nên ta kích động, bay
nhanh hơn bình thường nhiều. Sư đệ à, trước đây lúc đệ mất tích, ta với sư
phụ tìm đệ lâu lắm đấy, đến cả Phong Đô bọn ta cũng mò xuống luôn, chỉ
thiếu nước không vào chảo dầu thôi, thấy đệ quan trọng với bọn ta biết bao
chưa. Nếu đệ sớm nói mình là ý sinh thân thì hay quá rồi, chúng ta có thể
lược giản nhiều bước.” Nói xong tới đây cô bé dừng lại, chúm chím môi,
bắn ra một ánh mắt ướt át, “Có điều bây giờ cũng không muộn, chúng ta
gặp lại nhau rồi, tiếp theo đệ muốn tu thế nào thì đều nghe đệ cả.”

Minh Huyền đâu lạ gì vẻ mặt bỉ ổi này nữa. Đúng là khiến người ta

khó tưởng tượng nổi, con chim ba chân này lại lần nữa trở thành ác mộng
trên đoạn đường y ‘đi Tây thiên thỉnh kinh’. Nhiệt tình đến mức không chịu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.