HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 669

Chàng hoảng hốt, chống người ngồi dậy toan rút ra, nàng lập tức mở

choàng mắt ra, “Chàng lại muốn làm gì đấy?”

Chàng áy náy nói: “Nàng đau như thế, ta không thể chỉ lo cho mình

được.”

Nhưng dù rút ra thì cũng đau chết đi được, chàng vừa động là nàng

liền hít sâu một hơi, cuống quýt kéo chàng lại, “Đừng, đừng…”

Lệnh chủ nghe lời đặt lại vào chỗ cũ, tuy ngố nhưng khi cần cẩn thận

nghiên cứu thì luôn vô cùng dụng tâm, cho nên về mặt kỹ thuật chàng
không hề kém cạnh ai. Thế là lại đút vào trong, nhưng vừa đút cái là lại
đau, mà cũng có được cảm giác mất hồn khó diễn tả bằng lời. Cả hai cùng
rên lên một tiếng, lệnh chủ cực kỳ hưng phấn, “Nương tử à, thì ra đây mới
là sung sướng, tuy có đau nhưng không thể dừng được.”

Nàng bật cười, lý thuyết kiểu gì thế này! Nhưng cũng đúng, giằng co

mãi không phải cách, đã đến mức này rồi thì đưa đầu đến hay rụt đầu về
cũng là đau, để lần sau tái chiến thì lại đau thêm một bận nữa à?

Nàng vuốt ve lưng chàng như khích lệ, “Chàng nói đúng.”

Chàng vui vẻ bật cười, áp trán mình lên trán nàng, “Vậy ta làm đây,

xong rồi sẽ lại nói chuyện với nàng nhé.”

Quả nhiên ‘làm’ của lệnh chủ có tốc độ rất nhanh và theo tiết tấu hẳn

hoi, nhưng chàng không liều lĩnh, vì biết nàng đau hơn mình gấp mười lần.
Như trong gió táp mưa gào, cảm giác toàn thân hừng hực khiến chàng cảm
nhận được sự vui sướng to lớn chẳng gì sánh bằng, giống như lao nhanh
trên khoảng đất trống vậy… Không không, là bay nhanh trên không trung,
không có trở ngại, không có hạn chế. Vừa bay phát là chẳng biết sẽ bay bao
xa, cũng không hay liệu có bay đến cuối thế giới không nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.