HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 676

vết tím đỏ trên cổ lệnh chủ, “Đây là vết máu bầm ạ? Chúa thượng lại bị
đánh à?”

Cái gì mà là ‘lại’ chứ! Lệnh chủ bất mãn nhìn y rồi hất cằm chỉ vào Ly

Khoan, “Ngươi đến nói cho hắn đi.”

Ly Khoan cười mập mờ, “Trên lý thuyết nếu mọc thứ này ở nơi chúa

thượng không với tay tới, thì chắc chắn đó là vết tích của Yểm hậu rồi.”

Thế là hai mắt đại quản gia sáng rực lên, nhón chân nhìn lên lầu,

“Yểm hậu đâu ạ? Mặt trời đã lên cao rồi, vì sao vẫn chưa xuống?”

Trên lầu vọng lại tiếng đáp dịu dàng, vừa nhắc tới là xuất hiện rồi.

Người đẹp chậm rãi bước xuống lầu, gấu váy tung bay, chuông bạc buộc
trên mắt cá chân kêu *ting tang*, vẫn đẹp như thần tiên. Đáng tiếc xiêm y
kín mít không lộ chút xuân quang, Ly Khoan và đại quản gia xoay người
nhìn nhau cười một tiếng, thầm nghĩ Yểm hậu hẳn cũng bị thương cũng
không đâu! Tốt quá rồi, mười nghìn năm cô đơn của lệnh chủ cuối cùng
cũng được tháo gỡ. Nhớ lại những ngày tháng bày mưu tính kế vì chàng,
đúng là như đã trải qua mấy đời.

Một tượng đất một thằn lằn bên này còn đang cảm thán thì ngoài cửa

bỗng có gió lớn quét qua, ngoái đầu lại nhìn, Cù Như từ bên ngoài đi vào.
Lúc này tất cả mới sực nhớ, tối qua con chim này đi cả đêm không về, ngay
đến hôn lễ của sư phụ cũng không tham gia.

Ly Khoan Trà chống nạnh toan dạy dỗ, “Con gái con đứa mà cả đêm

không về nhà, đi đâu đấy hả?”

Cù Như vỗ cánh thổi bay cậu ta sang một bên, mặt đầy thỏa mãn chân

sáo chạy tới trước mặt Vô Phương, vui sướng cười nói: “Sư phụ, cuối cùng
em cũng tóm được sư đệ rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.