HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 686

Nội quan hầu hạ bên cạnh chấn động thấy rõ, Minh Huyền chợt cảm

thấy lúng túng, nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Hai ngày nay ta bề bộn nhiều
việc, sợ không rảnh tìm sư tỷ cùng ngủ.”

“Thế đâu có được.” Cù Như mất hứng liền, “Ngươi không ngủ với ta

thì ta sống ở đây làm gì, còn không bằng về tìm sư phụ.”

Cô bé nói rồi toan bỏ đi, y vội cản lại, “Được, được… Có thể thương

lượng lại. Sư tỷ, nếu phải ở lì trong cung mấy chục năm, liệu sư tỷ có chán
không?”

Cù Như nói: “Phải xem tình hình đã. Nếu ngày nào cũng ở với ngươi

thì sẽ không chán.”

“Ta có chuyện triều chính phải xử lý, không thể ngày ngày ở với sư tỷ

được.” Minh Huyền đứng dưới hành lang, ánh nắng trên cao xuyên qua tán
lá rải điểm sáng loang lổ lên vai y, y thử thăm dò: “Nếu để sư phụ vào cùng
sư tỷ, sư tỷ có đồng ý không?”

Cù Như nheo mắt nhìn y từ trên xuống dưới, “Ngươi có ý gì hả? Sư

phụ đã thành thân, có lệnh chủ rồi mà, không lo cho trượng phu mình mà
vào cung làm gì? Ngươi muốn sư phụ vào cung để bầu bạn với ta hay là với
ngươi hả?”

Y nghẹn họng, nhưng mặt vẫn không hề đổi sắc, “Ngươi còn như thế

thì chúng ta không cần phải nói tiếp nữa. Ngươi muốn đi thì có thể đi ngay
bây giờ, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản.”

Cù Như âm thầm suy nghĩ, vừa được đồ chơi mới, còn chưa chơi chán

mà đi ngay bây giờ há chẳng phải đáng tiếc lắm sao. Mặc dù cô bé biết y
vẫn chưa chết tâm với sư phụ, nhưng có chướng ngại vật to đùng là lệnh
chủ ở đó, y đừng mơ có cửa thành công. Nên cô bé quyết định tạm thời nén
giận, ôm vai y bảo: “Đừng thế mà, mua bán không thành thì tình nghĩa vần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.