HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 722

Thục Hồ ngạc nhiên nhìn y, “Huynh lại tiêu hao tu vi vì đám nữ tử kia

rồi hả? Chẳng phải muội đã nói với huynh rồi sao, không thể làm vậy được,
dù là tộc trưởng thì cũng cần phải tiết chế biết chưa?”

Giác Hổ gật đầu như giã tỏi, tôn chỉ của y là khiêm tốn tiếp thu, đến

chết cũng không hối hận. Thục Hồ là bạn tốt, từ sau khi mẹ nàng mất, nàng
liền thừa kế tật xấu thích càu nhàu của bà. Trên đời này không mấy ai được
nàng giảng đạo, Giác Hổ là một trong số đó. Bị nói quen rồi nên da mặt
cũng dày hơn, có đàm luận chuyện riêng tư nam nữ y vẫn thoải mái như ăn
dưa muối củ cải vậy.

Thục Hồ cũng không xoi mói về chỗ ở nhiều, cả hai ôm tay nải ngồi

sóng vai trong căn nhà tranh, mắt đau đáu nhìn sang bờ sông bên kia.

“Thật ra ta cũng cảm thấy A Chuẩn không niệm tình xưa cho lắm.”

Rốt cuộc Giác Hổ không nhịn được nữa, lúng túng nói: “Trước đó ta có
chào hỏi hắn, trông hắn cũng chả có vẻ gì là mất hứng, nên ta cho rằng hắn
không để bụng chuyện hồi bé, giờ nhìn lại e là chẳng phải. Tên đó vốn hẹp
hòi lại còn thù dai, vì tìm hắn mà chúng ta còn chưa ăn được tối đây này.”

Dứt lời bụng Giác Hổ liền kêu rọt rọt, Thục Hồ ghét bỏ liếc nhìn rồi

lấy từ trong ngực áo ra hai cái bánh, chia cho y một cái.

Giác Hổ ngạc nhiên hỏi: “Đâu ra thế?”

“Thuận tay lấy trên bàn tiệc.” Thục Hồ cắn một miếng, tầm mắt lại dời

sang tòa lầu kia.

Không thể phủ nhận rằng tòa lầu này rất đẹp, đèn lồng được linh lực

duy trì chiếu sáng cả một khoảng trời, dù có mưa gió cũng không sợ, từ đó
có thể thấy A Chuẩn là một người rất tình cảm, rất tỉ mỉ… Thành chủ thành
Bạch Lộc nói chẳng sai, làm phu nhân chàng đúng là chuyện hạnh phúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.