HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 96

chàng được nhàn nhã hơn nhiều, hễ rảnh rỗi là lại uống rượu trồng hoa,
cuộc sống rất thư thái.

Chẳng qua bây giờ xảy ra biến cố rồi, con cái lớn liền không cần cha

nữa, mấy con tượng kia bắt đầu thèm thuồng nữ giới… Nhưng chính chàng
còn không có, sao có thể nặn vợ cho chúng được!

Mỗi khi nói đến chuyện này, thằn lằn lại nhìn chàng với ánh mắt ngập

tràn thương hại. Không biết cấu tạo cơ thể của nữ giới thì chả thể nào nặn
được tượng nữ giống thật được, nên lệnh chủ cần phải cưới gấp, chỉ cần có
phu nhân là chướng ngại sẽ được quét sạch, đến lúc đó muốn nặn bao nhiêu
thiếu nữ thì nặn bấy nhiêu, đúng là một công đôi việc.

Có điều thật đáng tiếc, hình như lệnh chủ không biết tí gì về chuyện

tình nam nữ cả. Hôn thê gần trong gang tấc mà ngài ấy chỉ dám đi theo từ
xa chứ không dám hiện thân, làm thằn lằn phải sốt ruột hộ.

“Đưa nàng đến núi Hủ Mộc xong thì ta sẽ về. Sen đỏ trên Kính Hải nở

tới năm mươi lăm ngày, chắc là vẫn kịp.” Lệnh chủ thở dài, “Núi Hủ Mục
cách Yểm Đô không xa lắm, nàng đi thêm năm ba ngày là sẽ đến.”

Thằn lằn thè thè cái lưỡi dài rồi lại leo lên cây, nằm sấp một bên mà

nói: “Chúa thượng, chỉ nặn tượng nam nói cho cùng trị được ngọn chứ
không trị được gốc, thuộc hạ cảm thấy bận này ngài có thể thử nặn tượng
nữ.”

Nhớ đến lần thất bại trước kia, lệnh chủ im lặng, quay đầu lại, mũ

trùm đầu kéo quá thấp nên bao lấy cả khuôn mặt, bên dưới mũ tối om,
không thấy được gì. Một lúc sau chàng mới nói: “Nếu hại họ thành đến nỗi
người ngợm không ra gì thì chẳng thà đừng tạo ra.”

Câu này nghe đúng là tê tái, thằn lằn vẫn nhớ tên tượng nam mọc

bướu lung tung trước ngực kia, sự tồn tại của hắn ta quả thực chính là trò
cười của Yểm Đô. Tất cả tượng được ban linh thức xong đều có tư duy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.