HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 146

Dễ dàng nhận ra con rùa già kia rất hài lòng với cô con dâu trước mắt,

không biết lão nói gì với Quỷ Vương bên cạnh mà khiến hắn cười ngả
nghiêng, vừa cười vừa phất tay bảo thị nữ đưa Tô Mạt đi thay quần áo.

Tô Mạt vừa đi theo thị nữ, vừa quan sát bố cục căn nhà để tìm đường

trốn chạy cho mình.

Theo thị nữ dẫn đường, cô nhìn thấy hành lang quanh co, dưới thềm có

con đường lát đầy đá vụn, trước mặt là ba gian nhà nhỏ, cửa khép cửa mở.
Trong phòng được kê bàn ghế giưòng chiếu ngay ngắn gọn gàng, từ phía
trong có cửa phụ đi ra sân sau, ra ngoài chính là vườn sau, có mấy cây hòe
sum sê, mấy cụm liễu xanh um tùm.

Trên Dương gian là nhà trước phòng sau, trước không trồng dương, sau

không trồng liễu, như thế này thật không hổ là nhà của quỷ, cây cối trong
vườn đều là loài cây nhân gian kiêng kị nhất.

Thêm vài bước nữa, cô thấy chân tường ở vườn sau có một dòng suối

rộng chừng ba mươi phân chảy quanh co theo thềm đến dãy nhà đằng
trước, róc rách quẩn quanh khóm trúc, một ngọn núi xanh chênh chếch, đi
vào trong núi thấp thoáng có một bức tường thấp đắp từ bùn đất, trên mái
tường phủ đầy rơm, là con đường thích hợp để chạy trốn!

Ngoài tường có vài cây hoa lê trắng muốt, mùa hoa khác vói thế giới

hiện tại của loài người, xem ra cũng do Quỷ Vương cố ý biến thành.

Giữa những cây lê có mấy gian nhà tranh, phía ngoài hồng dâu, dâm bụt

và găng non mơn mởn mới đâm chồi, chỗ nhô ra chỗ lượn vào, đan thành
hai hàng rào xanh (*)

(*) Câu văn trích trong chương mười bảy thuộc tác phẩm Hồng Lâu

Mộng của Tào Tuyết Cần. Dịch bởi nhóm dịch Vũ BộiHoàng, nhà xuất bản
Văn học năm 2007.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.