HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 481

đưa đến hai gã em họ đang hôn mê. Một luồng khói xanh thổi đến, cả hai
dần tỉnh lại.

“Bọn em vẫn chưa chết sao?”

“Hai chú đưa mấy cô gái này đến bệnh viện đi, không cần ra mặt, trả lại

hồn của từng người là được, tránh bị người ta chú ý đấy. Đừng có ý đồ gì
khác, nếu không…” Ly Thương thể hiện roc ràng ý cảnh cáo.

Cả hai vội vàng gật đầu, nhưng cũng có phần khó xử, “Vậy anh họ, làm

sao đưa bọn họ lên xe được, bảy người đấy, hơn nữa còn thiếu hai linh
hồn.”

Ly Thương lấy ra một chiếc bình nhỏ, đồng thời nhận từ Tô Mạt linh

hồn còn lại, rồi đưa cả cho hai người kia, cũng không quên hù dọa một
phen, “Nhớ kỹ, nếu họ xảy ra chuyện gì bất trắc, tôi sẽ đến hỏi tội hai chú.”

“Mọi người có chú ý trong rừng đã không còn yên tĩnh nữa không?” Xe

đang chạy trên đường xuống núi, Đào Tử bỗng cất lời, phá vỡ sự im lặng.

Quả thật rừng cây lúc nào cũng vô cùng ồn ào, các loài vật hình như vừa

gọi nhau vừa di chuyển, thỉnh thoảng còn có một đám chim chóc trên bầu
trời bay về phương xa, rất khác thường.

“Đúng là hơi lạ, đêm khuya thế này, xung quanh phải rất yên tĩnh mới

đúng, họa chăng chỉ thỉnh thoảng có tiếng chim chóc và côn trùng thôi.
Tình hình này…giống như muôn loài đang di cư vậy.” Tô Mạt quan sát hồi
lâu, đưa ra kết luận.

“Lúc Ly lão gia đi có nhắc đến ‘món quà lớn’ nào đó, liệu có liên quan

đến chuyện này chăng? Ông ấy nói trong ba ngày sẽ có kết quả, chúng ta có
nên ở lại đợi thêm vài ngày không?” Ngoài cửa xe, bầu trời vẫn đỏ như
máu, Đào Tử thất thần nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.