Ăn xong trái tim, dường như ác quỷ còn chưa thỏa mãn lại há mồm
muốn ngoạm đầu Kiều Dật, chợt một giọng nữ khẽ khàng vang lên làm
gián đoạn hành động của nó.
“Ôi, mình chậm một bước rồi.”
Ác quỷ nghe thấy tiếng nói từ phía sau mình thì dường như hơi hoang
mang. Trong phòng có người khác từ lúc nào thế? Nó ngỡ ngàng quay lại,
phía sau là một cô gái mặc bộ đồ thể thao nhưng trên người lại có Phượng
Hoàng sắc vàng vờn quanh, cô gái đó chính là Tô Mạt tối hôm qua nhìn
trời thở dài.
Dường như ác quỷ vui vẻ không thôi vì thấy có thêm một con mồi, nó
dùng đôi tay vừa mới giết Kiều Dật đánh về phía Tô Mạt, cô không tránh
né mà giơ tay lên, trên tay chẳng biết xuất hiện một vòng lửa từ khi nào,
trong ngọn lửa loáng thoáng bóng dáng một con Phượng Hoàng.
“Không biết tự lượng sức.”
Tô Mạt cười khẩy, khẽ vung tay, ngọn lửa lao về phía ác quỷ kia.
Ác quỷ kia không tránh kịp, bị ngọn lửa hình Phượng Hoàng đánh
trúng, trong thoáng chốc ấy nó tru lên. Tồ Mạt nhìn nó đau đớn lăn lộn
dưới đất, đứng dậy đi đến chỗ Kiều Dật ngã xuống, Kiều Dật mở to hai mắt
nằm ngửa dưới dất, hiện rõ sự sợ hãi và không cam lòng trước khi chết.
Tô Mạt ngồi xuống vuốt mắt cho anh, sau đó đưa tay đến vị trí đỉnh đầu
anh khẽ niệm chú, vật thể màu trắng bốc lên từ đầu Kiều Dật, không ngừng
tụ lại, đến khi Tô Mạt ngừng niệm chú vật thể màu trắng kia cũng ngừng
ngưng tụ, nhìn kỹ sẽ kinh ngạc phát hiện vật thể màu trắng đó mang hình
dáng của Kiều Dật.
Tô Mạt lấy ra một chiểc bình rất nhỏ, vung tay lên thu hồn phách Kiều
Dật vừa ngưng tụ vào chiếc bình.